Nàng ngày càng gần Tấn Vương hơn, nàng từng nói được Tấn Vương yêu thích không phải vì muốn gả cho vương tôn nào, nhưng rồi cũng sẽ có ngày Tấn Vương chỉ hôn cho nàng, đến lúc đó nàng làm sao có thể từ chối?
Đây cũng là vấn đề lớn nhất đặt ra trước mặt hai người.
Sự việc buổi tối đã cho Kỳ Yến một lời cảnh tỉnh. Vì Kỳ gia, cũng vì cái tư d.ụ.c trong lòng. Điều hắn có thể làm, chỉ có thể là nhanh chóng đứng vững ở Tấn quốc.
Hắn cần nắm bắt mọi cơ hội để chứng minh năng lực của mình với Tấn Vương. Chỉ như vậy, mới có thể ngăn cản hôn ước của Vệ Trăn.
Trong màn đêm, sương mù lãng đãng, vờn quanh vầng trăng sáng. Thiếu niên bước nhanh rời khỏi bụi hoa.
Ngày hôm sau, buổi chiều, Vệ Trăn đến trước vương điện sớm hơn nửa khắc.
Trước khi đến, Vệ Trăn trong lòng căng thẳng, nhưng khoảnh khắc bước qua ngưỡng cửa đại điện, mọi cảm xúc bất an đều tan biến. Với sự việc ngày hôm qua làm gương, hôm nay nàng không ngừng tự nhủ, chỉ là đến đ.á.n.h đàn cho Tấn Vương, coi mình là một nhạc công thì tốt hơn.
Trong điện, hai bên có không ít đại thần ngồi, hai phe mỗi người một ý, không ai chịu nhường ai, bầu không khí căng thẳng như dây đàn.
Vệ Trăn chọn một khúc nhạc hơi dịu nhẹ hơn để đánh, nhưng rồi nàng chợt nhận ra, nơi gần quân vương vốn dĩ là nơi trang trọng, nhiều đại thần đang bàn luận quốc sự như vậy, nếu để mình nghe thấy chẳng phải không tốt sao?
Một lát sau, Tấn Vương liền ra lệnh cho nàng tránh sang một bên trước.
Tấn Vương nói: "Ngươi đến tàng thư các của quả nhân, giúp quả nhân lấy một bộ cầm phổ đến đây."
Vệ Trăn vâng lời, đứng dậy theo cung nhân rời khỏi đại điện.
Tàng thư các của Tấn Vương nằm gần vương điện, cao mấy tầng lầu, nhìn từ xa, ánh nắng chiếu lên những góc mái cong vút, phản chiếu ánh sáng chói lọi.
Cung nhân nói: "Tất cả sách của Đại Vương đều ở đây, cầm phổ chắc ở tầng hai."
Tiếng đóng cửa vang lên phía sau, Vệ Trăn bước vào trong, xung quanh có rất nhiều sách, có thể dùng từ "bao la như biển" để hình dung.
Vệ Trăn đi xuyên qua những hàng giá sách, lên tầng hai theo cầu thang.
Nàng đi vào sâu nhất, phía sau tấm ván gỗ vang lên tiếng "kẽo kẹt", Vệ Trăn tưởng có người đến, quay đầu nhìn theo tiếng, nhưng không thấy bóng người nào giữa hai hàng giá sách.
Nàng cúi người xuống, tiếp tục tìm kiếm cầm phổ, nhưng ngay trên giá sách phía trên đầu nàng, có một cuộn trúc giản thò ra khỏi mép giá sách, sắp sửa trượt xuống.
"Cẩn thận!" Một giọng nam vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời vừa dứt, cuộn sách đã rơi xuống, đập mạnh vào cánh tay Vệ Trăn.
Nàng nghiêng người về phía trước, ngã xuống đất, một tay chống đất, đưa tay kia lên xoa vai.
Trên đầu, tiếng động xào xạc lại vang lên, Vệ Trăn ngẩng đầu lên, thấy mấy cuộn trúc giản lại sắp rơi xuống.
Những cuộn trúc giản vốn đã nặng, rơi xuống từ độ cao như vậy, chắc chắn sẽ làm người bị thương.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người cao ráo đã bước đến bên cạnh nàng, Vệ Trăn chỉ kịp xê dịch một chút, những cuộn trúc giản đã rơi xuống hết, Vệ Trăn nhắm mắt lại, nhưng không hề cảm thấy đau đớn như mong đợi, chỉ nghe thấy mấy tiếng trúc giản đập vào người phát ra âm thanh trầm đục.
Trúc giản lăn từ người xuống, mãi đến chân Vệ Trăn mới dừng lại.
Vệ Trăn ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên lọt vào mắt nàng là chiếc cằm tinh xảo của nam tử.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc một bộ hoa bào màu xanh đen, đội mũ ngọc, đôi mắt trong suốt như ngọc huyền, ở khoảng cách gần như vậy, có thể nhìn rõ hàng mi dài cong vút của hắn, cũng có thể ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng trên người hắn.
Hai tay hắn vịn vào hai bên cánh tay nàng, vẫn giữ tư thế che chắn cho nàng, lúc này từ từ buông nàng ra, đứng thẳng người.
"Có sao không?" Giọng hắn trong trẻo, quý phái và nhã nhặn.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Vệ Trăn lắc đầu, ôm trúc giản đứng dậy: "Ta không sao, Điện hạ có bị thương không? Có cần tìm y công xem không?"
Đối phương phủi bụi trên áo, nhàn nhạt nói: "Ta không sao."
Vệ Trăn thấy y phục của hắn không tầm thường, khẽ hỏi: "Không biết Điện hạ là vị Điện hạ nào?"
Vừa hỏi xong câu này, Vệ Trăn liền nhận ra, trên đường hòa thân, sứ giả đã đưa cho nàng một cuốn sách tranh, ghi lại dung mạo của các vương tôn, chỉ thiếu một người, người trước mắt này không trùng khớp với bất kỳ ai trong sách tranh.
Vậy hiển nhiên, hắn chính là…
"Tại hạ là Tấn Vương thất tôn, Cơ Uyên."
Khóe môi người đàn ông trẻ tuổi nở một nụ cười, nhưng quá khách sáo, không che giấu được khí chất xa cách trên người, hắn nhận lấy trúc giản trong lòng Vệ Trăn, đưa tay đặt lại lên giá sách, ống tay áo rộng thêu vân mây trượt xuống, để lộ những ngón tay sạch sẽ thon dài, trên ngón trỏ tay trái của hắn có một chiếc nhẫn hình rắn bạc, vô cùng tinh xảo.
Là chiếc nhẫn hình rắn.