Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 165



 

Vệ Trăn có thể từ những việc nhỏ suy đoán tính cách của một người, ban đầu nàng tưởng người trước mắt hẳn là quân tử như ngọc, nhưng nhìn vào đồ trang sức hắn đeo, dường như không phải vậy.

 

Vệ Trăn dịu giọng nói: "Chuyện hôm nay, là ta đã làm phiền Cơ Uyên Điện hạ, nếu Điện hạ không chê, lát nữa ta sẽ sai y công bên cạnh đến xem lưng cho Điện hạ, y công đó y thuật tinh xảo, chữa bệnh tất khỏi."

 

"Không cần." Khuôn mặt hắn lạnh lùng: "Là lỗi của cung nhân dọn dẹp thư các hôm nay, không phải lỗi của nàng, không cần nhận trách nhiệm, vả lại ta cũng không sao."

 

"Nàng muốn tìm quyển sách nào?" Cơ Uyên hỏi.

 

"'Bắc Thủy', một tập phổ ghi chép phong tục và ca d.a.o phương Bắc."

 

Cơ Uyên thân hình cao lớn, sừng sững như núi ngọc, vừa đứng chắn trước mặt nàng liền che mất quá nửa ánh sáng. Hắn với tay lấy xuống một quyển sách từ ngăn cao nhất của giá, đưa cho Vệ Trăn: "Là cái này sao?"

 

Vệ Trăn nhận lấy, nhìn thấy chữ trên đó, cười nói: "Đúng là cái này."

 

Đã lấy được sách, Vệ Trăn liền cáo lui, rời đi trước.

 

Trở lại vương điện, các đại thần đều đã rời đi, chỉ có Tấn Vương ngồi sau án thư xem tấu chương, thấy nàng đến liền hỏi: "Bảo ngươi đi lấy sách, sao lại mất nhiều thời gian đến vậy?"

 

Vệ Trăn yểu điệu hành lễ: "Hài nhi ở tàng thư các gặp Thất Điện hạ. Lúc đó có trúc giản rơi xuống từ giá sách, may nhờ Thất Điện hạ dùng thân mình che chắn, hài nhi mới không bị thương."

 

"Giúp ngươi chắn sách sao?" Tấn Vương hỏi.

 

Vệ Trăn không dám nói rõ, chỉ sợ lại như hôm qua, Tấn Vương hỏi nàng cảm thấy nhân phẩm Thất Điện hạ thế nào, gả nàng cho Cơ Uyên thì sao, nàng chỉ đi đến án thư, trải sách ra trước mặt Tấn Vương.

 

"Cầm phổ Đại Vương muốn con tìm, là cái này phải không?"

 

Tấn Vương cầm bút phê duyệt tấu chương, nói: "Ngươi tự mình xem cầm phổ này thế nào?"

 

"Những khúc nhạc phương Bắc hùng vĩ du dương, và những khúc nhạc được ghi lại trong 'Bắc Thủy' cũng phần lớn là như vậy, cần người đ.á.n.h đàn có sự hiểu biết sâu sắc về khúc nhạc, mới có thể đ.á.n.h ra được cảm giác hùng hồn, hơn nữa nhịp điệu cũng thay đổi nhiều, nếu muốn đ.á.n.h tốt, độ khó không nhỏ."

 

"Nếu bảo ngươi đ.á.n.h khúc nhạc này, ngươi có thể đ.á.n.h tốt không?"

 

Vệ Trăn lấy đầu ngón tay khảy khảy mép trúc giản. Nếu nói về người chơi đàn cầm trong thiên hạ, người đạt đến cảnh giới đỉnh cao có kỹ năng mười phần, thì Vệ Trăn hiện tại nhiều nhất cũng chỉ được năm sáu phần, mà khúc nhạc 'Bắc Thủy' này lại cần đến tám phần.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tấn Vương tùy ý gạt các trúc giản ra, chỉ vào một khúc nhạc trong số đó: "Cho ngươi bảy ngày. Chỉ cần ngươi luyện khúc này trong 'Bắc Thủy', bảy ngày sau đến trước mặt quả nhân mà đàn, làm được không?"

 

Vệ Trăn cất bản nhạc đi, hầu như không do dự: "Làm được."

 

Tấn Vương đặt bút chu sa xuống, tựa lưng vào chiếc ghế lớn.

 

Vệ Trăn hiếm khi thấy vẻ mặt hài lòng trên khuôn mặt ông, nàng cũng chỉ dám liếc một cái rồi cúi đầu xuống.

 

Tấn Vương nói: "Hôm nay ngươi đã gặp Cơ Uyên, vậy các vương tôn khác trong cung, ngươi đã gặp chưa?"

 

Vệ Trăn lắc đầu: "Chưa ạ."

 

Tấn Vương nói: "Chiều mai, các vương tôn đi học săn bắn, các nữ lang các ngươi cũng đi cùng. Quả nhân có hơn mười vương tôn đến tuổi kết hôn mà chưa lập gia đình, không cần vội, ngươi có thể từ từ tìm hiểu từng người một."

 

Vệ Trăn chỉ cảm thấy áp lực rất lớn, nói: "Vâng."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Vệ Trăn vừa đi khỏi, Cơ Uyên cũng đến vương điện.

 

Cơ Uyên quỳ trước bậc thang thỉnh an Tấn Vương, Tấn Vương hỏi: "Nghe nói hôm nay ngươi đi Tàng Thư Các gặp Vệ Trăn, ngươi thấy nàng thế nào?"

 

Cơ Uyên quỳ xuống, giọng điệu nhẹ nhàng: "Nữ tử Sở quốc xinh đẹp lộng lẫy, nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra tính tình cũng ôn hòa, chỉ là tôn nhi và nàng ấy mới gặp mặt một lần, không thể đ.á.n.h giá quá nhiều, là người có thể ở chung."

 

Tấn Vương nhìn hắn đầy ý tứ: "Ngươi và Công chúa nước Ngụy đã có hôn ước từ trong bụng mẹ, tuy đã định sớm nhưng nước Ngụy vẫn chần chừ không gả con. Hiện giờ trong cung có nhiều nữ lang, ngươi cũng không cần câu nệ vào hôn ước cũ, cứ tìm hiểu thêm trong số đó là được."

 

Cuộc trò chuyện của hai người bị gián đoạn, Tấn Vương ngẩng đầu nhìn thấy Kỳ Yến từ ngoài đi vào.

 

Kỳ Yến nói: "Mặt dây chuyền của Công chúa rơi trong điện, thần giúp Công chúa đến lấy."

 

Kỳ Yến được Tấn Vương cho phép, bước lên bậc thang, đi đến một bên tìm kiếm mặt dây chuyền ngọc.

 

Sau đó nghe Tấn Vương nói với Cơ Uyên: "Nếu ngươi thấy nữ tử Sở quốc xuất chúng, cũng có thể giao lưu nhiều hơn với nàng. Chỉ là, cuối cùng nữ tử Sở quốc gả cho ai, một là xem ý quả nhân, hai là cuối cùng còn phải xem ý nguyện của nữ tử Sở quốc."

 

"Trong số các ngươi, ai muốn có được nàng, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản lĩnh của chính mình."