Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 178



 

Đợi hắn châm cứu xong, Vệ Trăn chợt nhớ ra, trước đây từng nghe Kỳ Yến nói, Tả Doanh đã ở biên cương nhiều năm, ngày ngày trong phòng rèn sắt, lặp đi lặp lại công việc rèn kiếm.

 

"Tả tiên sinh xin dừng bước." Vệ Trăn lên tiếng.

 

Tả Doanh quay người nói: "Công chúa có việc gì phân phó?"

 

Vệ Trăn nói: "Nghe nói Tả tiên sinh khi ở biên cương thường xuyên rèn kiếm cho các tướng sĩ biên cương, phàm là bảo kiếm do tiên sinh chế tạo, đều sắc bén như c.h.é.m bùn, vô cùng sắc bén. Ta có một việc muốn nhờ Tả tiên sinh giúp đỡ, không biết tiên sinh có thể rèn cho ta một thanh bảo kiếm không?"

 

Tả Doanh không hiểu: "Công chúa cần bảo kiếm ư?"

 

"Không phải ta cần, mà là rèn cho Kỳ thiếu tướng quân."

 

Tả Doanh trầm ngâm một lát: "Thiếu tướng quân gần đây chưa từng nhắc với ta là cần một thanh bảo kiếm."

 

Vệ Trăn bước đến gần một bước: "Thiếu tướng quân trước đây trên đường hòa thân đã hộ tống ta, bảo kiếm chìm xuống hồ Lạc Thủy. Ta muốn tặng thiếu tướng quân một thanh bảo kiếm, để trả lại ân tình của ngài ấy. Việc này mong Tả tiên sinh đừng nói cho thiếu tướng quân biết."

 

Nàng bổ sung: "Nếu Tả tiên sinh gần đây bận rộn nghiên cứu y thuật, không có thời gian giúp ta, cũng không sao."

 

Tả Doanh lắc đầu: "Từ khi đến Tấn cung, ta ngoài việc ngày ngày đến kiểm tra mắt cho Công chúa, cũng không có việc gì quan trọng. Đương nhiên là có thể giúp người. Chỉ là kỹ thuật rèn của ta, chưa chắc đã sánh bằng những thợ rèn kiếm lâu năm. Chi bằng mấy ngày này ta đến phòng rèn sắt của Tấn cung, giúp Công chúa xem thử có những thợ rèn nào kinh nghiệm lão luyện, ta có thể giúp giám sát, chỉ là..."

 

"Rèn một thanh bảo kiếm, kỹ thuật của thợ rèn là một mặt, mặt khác còn phải xem vật liệu rèn kiếm. Bảo kiếm càng thượng đẳng, càng cần thợ rèn có kinh nghiệm, vật liệu cần cũng càng quý hiếm."

 

"Tả tiên sinh đợi một chút." Vệ Trăn nghe xong, quay người đi vào nội điện.

 

Nàng lục tìm trong nội điện một lúc lâu, lát sau quay lại, trên tay bưng một chiếc hộp gỗ. Mở nắp ra, bên trong đầy ắp ngọc quý đá quý, các loại mã não lưu ly rực rỡ muôn màu. Có một chuỗi ngọc trai không thể đặt vừa, sắp trượt xuống, Tả Doanh kịp thời đưa tay đỡ lấy.

 

"Tiên sinh xem giúp ta, những bảo vật này có đủ để rèn bảo kiếm không? Nếu không đủ thì lại đến chỗ ta mà lấy, chỉ cần rèn một thanh bảo kiếm tốt nhất là được."

 

Tả Doanh nhìn hộp đầy bảo vật, đoán rằng đây đều là đồ hồi môn của nàng.

 

Hắn tiếp nhận hộp gỗ: "Rèn một thanh bảo kiếm, ít thì mười ngày nửa tháng, nhiều thì một tháng. Đợi rèn xong, ta sẽ mang đến cho người."

 

Vệ Trăn cười nói "Được", tiễn Tả Doanh rời đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hộp bảo vật đó quả thật đều là đồ cất giữ của nàng. Nàng không định dùng châu báu mà Tấn quốc tặng cho nàng, càng không muốn dùng đồ hồi môn mà Sở quốc tặng nàng. Nàng chỉ muốn dùng bảo vật quý giá nhất của mình, để tặng Kỳ Yến một món quà độc nhất vô nhị.

 

Đợi kiếm rèn xong, lại khắc chạm và khảm ngọc Kinh Sơn lên bao kiếm, thân kiếm lại trang trí bằng đồng Đan Dương, sẽ trở nên vô cùng hoa lệ.

 

Không biết Kỳ Yến nhận được bảo kiếm xong, sẽ có tâm trạng thế nào?

 

Chàng thiếu niên hiệp khách ngựa trắng kim cương, đáng lẽ phải được xứng với thanh bảo kiếm tốt nhất thế gian.

 

Khóe môi Vệ Trăn nở nụ cười, quay người trở lại đại điện.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Ngày hôm sau, Vệ Trăn vẫn như trước đây, buổi sáng đến học cung học buổi sáng, buổi chiều đến đàn cầm cho Tấn Vương.

 

Cho đến buổi tối, Vệ Trăn mới cuối cùng rảnh rỗi, có thời gian riêng cho mình.

 

Vệ Trăn tắm rửa đơn giản xong, đến trước án ghế quỳ ngồi xuống, nghe thấy bên ngoài một trận ồn ào.

 

Nàng ra hiệu cho Lương Thiền ra ngoài xem thử.

 

Không lâu sau, một bóng người bước vào đại điện, ngoài dự đoán của Vệ Trăn, lại là Công Tôn Nhàn.

 

Công Tôn Nhàn cười nói: "Các ma ma trong cung đã phân lại tẩm điện cho các bạn đọc, phân ta đến chỗ Công chúa. Tiếng ồn ào bên ngoài là người của ta đang chuyển hành lý. Sau này ta sẽ ở cùng Công chúa, Công chúa sẽ không để ý chứ?"

 

Nàng ngượng ngùng nói: "Nếu Công chúa không quen, ta sẽ bảo phụ thân đi thương lượng lại với ma ma."

 

Vệ Trăn lắc đầu: "Công Tôn tiểu thư chiếu cố ta như vậy, là người bạn đầu tiên ta kết giao khi đến Tấn quốc, ta sao lại để ý?"

 

Công Tôn Nhàn cười bước đến nắm lấy cánh tay Vệ Trăn: "Vậy ta sẽ ở trong viện bên cạnh, sau này chúng ta sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau."

 

Vệ Trăn nói: "Được."

 

Công Tôn nói chuyện với nàng một lúc rồi rời đi, đi dọn dẹp phòng của mình.

 

Cửa điện đóng lại, đại điện trở nên yên tĩnh, Vệ Trăn nhìn vào chiếc gương đồng trước mặt, thở dài một tiếng, ôm lấy mặt, lại bắt đầu băn khoăn tối nay gặp Kỳ Yến nên búi tóc kiểu gì cho đẹp.