Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 181



 

Khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng "soạt" vang lên, cửa sổ trích được kéo lên, cây cối lay động sâu thẳm, nửa thân trên của thiếu niên thò vào trong cửa sổ.

 

Gió mưa tràn vào cửa sổ, thổi làm cây nến trong tay Vệ Trăn lay động.

 

Hai người nhìn nhau một khắc, Vệ Trăn nhanh chóng bước tới.

 

Hắn đặt chân xuống đất, ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt, tóc đen dính đầy sương, nước từ áo hắn trượt xuống, liên tục rơi xuống đất, làm ướt một viên gạch.

 

Vừa bước vào, thân hình hắn đã không vững, đổ về phía trước, Vệ Trăn đưa tay ôm lấy hắn, liền cảm thấy cả người hắn đè xuống.

 

Một làn gió do hắn mang vào thổi tắt cây nến, xung quanh hoàn toàn chìm vào bóng tối.

 

Chuỗi ngọc dạ minh châu đeo ngang lưng Vệ Trăn đã cất đi vào buổi tối, giờ trước mắt nàng chỉ là một mảng đen kịt, như đang ở trong vực sâu, tim đập thình thịch, chỉ có thể dựa vào hắn.

 

Chỉ là hắn ướt sũng, áo choàng lạnh lẽo, lập tức truyền đến một hơi lạnh cực độ, Vệ Trăn theo bản năng muốn thoát ra, nhưng lại bị hắn ôm chặt lấy.

 

Hắn cúi người, thì thầm bên tai nàng: "Mệt quá."

 

Vệ Trăn khẽ giãy giụa: "Sao vậy?"

 

"Hôm nay ta trực cả ngày, bàn chuyện với Đại Vương đến tận bây giờ. Ta vốn định đến, nhìn một cái rồi đi, nhưng thấy đèn nến trong phòng nàng vẫn sáng, sao nàng vẫn chưa ngủ?

 

Vệ Trăn đương nhiên là vì đang đợi hắn, nhưng không tiện nói thẳng ra, c.ắ.n cắn môi chỉ nói: "Vừa nãy đang xem cầm phổ, vẫn còn hơi khó ngủ."

 

"Đang xem cầm phổ sao?" - Hắn lại ôm nàng chặt hơn một chút, âm cuối kéo dài, như thể phát hiện ra điều gì đó.

 

Người hắn lạnh buốt, nhưng hơi thở phả ra lại ấm áp, một lạnh một nóng hai cực đối lập, khiến Vệ Trăn như phải chịu cực hình.

 

Nàng ngẩng mặt lên, những giọt nước từ tóc hắn rơi tí tách trên má nàng, cảm giác lạnh buốt kích thích làn da nàng. Nàng lại không nhìn thấy vẻ mặt của người trước mặt, nhưng má nàng đã hơi nóng bừng.

 

Nàng không muốn thừa nhận, đôi môi run rẩy bật ra một tiếng: "Ừm."

 

Kỳ Yến đặt tay lên eo nàng, kéo nàng vào lòng hơn nữa: "Vậy bây giờ chúng ta tiếp tục xem cầm phổ?"

 

Vệ Trăn đợi hắn lâu như vậy, đương nhiên không phải để xem cầm phổ, nàng nói: "Không xem."

 

"Vậy làm gì." - Thiếu niên nói.

 

Hơi thở của hắn phả lên mặt nàng, khiến Vệ Trăn nhớ đến ngày hôm đó trước khi hôn, hắn cũng ghé sát như vậy.

 

Hắn đặt tay sau lưng nàng vẽ vòng tròn, một lần rồi một lần, khiến Vệ Trăn cảm thấy xương sống mềm nhũn, đầu ngón tay siết c.h.ặ.t t.a.y áo hắn.

 

Thiếu nữ đã bao giờ bị người khác trêu chọc như vậy? Nàng muốn nắm lấy tay hắn để hắn đừng trêu nữa, nhưng như vậy lại lộ ra vẻ yếu thế của mình.

 

Hắn tựa vào tai nàng, hỏi lại: "Không xem cầm phổ, vậy chúng ta làm gì?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vệ Trăn vành tai nóng ran, bị buộc phải nói khẽ: "Làm gì cũng được."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

"Làm gì cũng được sao?" - Kỳ Yến nói.

 

Vệ Trăn vừa nói ra câu đó đã hối hận, nhưng lúc này đương nhiên không thể thay đổi.

 

Hắn đẩy nàng dựa vào mép bàn, thân hình cao lớn của hắn nghiêng về phía nàng, Vệ Trăn đầu ngón tay bấu vào mặt bàn, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn phả đến môi nàng.

 

Trán nàng lấm tấm mồ hôi: "Ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng."

 

Kỳ Yến dừng lại.

 

Trong sự đối mặt tĩnh lặng, tiếng tim đập dồn dập.

 

Nàng thở phào một lúc lâu, cuối cùng nói: "Được rồi."

 

Kỳ Yến nhìn người trước mặt, khóe môi khẽ cong lên, hắn vốn dĩ chỉ muốn ôm nàng một chút, nàng nghĩ muốn làm gì?

 

Nhưng hắn vẫn tựa vào nàng, ghé vào tai nàng nói: "Ta cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi, nàng đến đi."

 

Kỳ Yến nhìn nàng, mái tóc đen nhánh của thiếu nữ, làn da ngọc ngà, đôi môi đỏ mọng, tinh khiết như hoa, lặng lẽ nở rộ trong đêm tối, một lúc lâu, thấy nàng không động đậy, hắn định đứng dậy rời đi.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, nàng như thể nhận ra hắn sắp rời đi, lập tức giơ tay ôm lấy vai hắn.

 

Đôi môi ẩm ướt của nàng dán lên yết hầu của hắn.

 

Thân hình Kỳ Yến cứng đờ.

 

Ngay sau đó, nàng nghe thấy hắn thở hổn hển.

 

Tiếng mưa ngoài cửa sổ, vào khoảnh khắc này, ồn ào đến cực điểm.

 

Công Tôn Nhàn: Nằm đó, an tĩnh.

 

Hai cánh môi nàng, thấm đẫm hơi ẩm, như cánh hoa ngậm sương, từ từ phủ lên yết hầu hắn. Cổ hắn khẽ run lên dưới nụ hôn của nàng.

 

Kỳ Yến toàn thân căng chặt, gần như ngay lập tức nổi lên một tầng run rẩy.

 

Hắn không kìm được ngẩng đầu lên, yết hầu tuyệt đẹp được ánh trăng bao phủ, lên xuống lăn tròn, một tiếng rên khe khẽ thoát ra từ đôi môi mỏng của hắn, kéo dài ra trong đêm tối, toát lên sự khàn khàn tột độ.

 

Bàn tay Kỳ Yến đặt trên bàn, mạnh mẽ nắm chặt mép bàn.

 

Rõ ràng là đêm mưa, nhưng lại khiến người ta đổ rất nhiều mồ hôi.

 

Hắn chậm lại vài giây, cụp mắt xuống, chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của thiếu nữ dưới mái tóc đen nhánh, nàng đang vùi đầu vào giữa cổ hắn.