Một là sợ hắn dầm mưa trở về, e rằng sẽ bị cảm lạnh, hai là vì, trong lòng có một tiếng nói văng vẳng, muốn hắn ở lại, muốn ở bên hắn thêm một lúc nữa.
Ánh sáng xanh chiếu lên mặt Kỳ Yến, khiến khuôn mặt góc cạnh của hắn trở nên đặc biệt sáng ngời.
Hắn cúi đầu, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, cười nói: "Được."
Hắn vốn lo lắng sau nụ hôn, nàng sẽ xấu hổ, nhưng nàng cũng không hề tỏ ra bài xích, điều này không nghi ngờ gì đã khiến Kỳ Yến yên lòng. Hắn trông có vẻ ung dung, nhưng khi đến gần nàng, hắn cũng sẽ d.a.o động, sợ nàng không thích mình mà kháng cự.
Kỳ Yến nói: "Trong điện nàng có lò sưởi hay chậu than không, y phục của ta ướt rồi, muốn cởi ra sấy khô rồi mới đi, được không?"
Hắn vẫn hỏi nàng một chút, dù sao hôn là một chuyện, nhưng lát nữa hắn sẽ cởi quần áo trước mặt nàng, đó lại là một chuyện khác.
Vệ Trăn chần chừ một lát: "Có, nhưng chàng ướt hết người rồi, chi bằng vào bồn tắm trong phòng tắm rửa sạch sẽ, ở đó còn có nước nóng đã đun sẵn."
Kỳ Yến nói "Được", Vệ Trăn quay người vào trong điện tìm chậu than, vì sợ làm phiền Công Tôn Nhàn, nên nàng mang chậu than vào phòng tắm.
Kỳ Yến bắt đầu cởi quần áo, trước tiên tháo thắt lưng đặt lên bàn.
Vệ Trăn ngồi xổm xuống, dùng kẹp đồng gẩy gẩy than trong chậu than, chuyên tâm nhìn ngọn lửa trước mặt.
Tiếng sột soạt cởi quần áo của Kỳ Yến vang lên rồi chìm xuống, Vệ Trăn quay lưng lại với hắn, nghe thấy tiếng bước chân hắn đi về phía bồn nước, tiếng nước chảy ào ào.
Nàng không dám nhìn, chỉ nhặt lấy y phục hắn đặt trên bàn, lần lượt trải chúng ra trên chậu than.
Đầu tiên là áo choàng ngoài, quần ngoài, sau đó là áo lót.
Còn chiếc quần dài bó sát nhất, hắn hẳn là vẫn đang mặc trên người.
Hơi nóng trong phòng tắm dần bốc lên, má Vệ Trăn cũng ửng hồng vì hơi nóng, nàng giũ giũ quần áo trong tay, nói: "Y phục gần như đã khô hết rồi, quần áo trên người chàng, lát nữa ra ngoài tự sấy."
Kỳ Yến nửa ngày không trả lời, Vệ Trăn lại gọi một tiếng, không nhận được hồi âm, liền quay đầu lại.
Kỳ Yến chống tay vào thành bồn nước, đang định bước ra khỏi nước, Vệ Trăn đã nhìn thấy phần eo trần của hắn, hắn lại ào một tiếng chìm vào trong nước, phần eo ẩn dưới làn nước.
Cách làn hơi nước mịt mờ, ánh mắt hai người chạm nhau.
Kỳ Yến dời ánh mắt: "Đa tạ, còn phải làm phiền nàng mang y phục đến."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vệ Trăn đi tới, đưa chiếc quần ngoài trong tay qua, Kỳ Yến nhận lấy, từ trong nước đứng dậy, dùng chiếc quần ngoài che trước người.
Má Vệ Trăn nóng bừng, nàng từng có hôn ước, được các ma ma dạy về chuyện nam nữ, không phải là thiếu nữ ngây thơ, không biết hắn đang che giấu điều gì.
Có vài chuyện vốn dĩ không có gì, còn có thể giả vờ như không có chuyện gì mà bỏ qua, nhưng một khi đã cố tình che giấu, thì lại càng khiến cả hai bên khó mà làm ngơ được.
Họ đã từng chung chăn gối, sáng hôm sau còn xảy ra một cảnh tượng ngượng ngùng.
Ký ức ùa về, Vệ Trăn thấy vành tai hắn hơi đỏ, thầm nghĩ chắc cả hai người đều không hẹn mà cùng nghĩ đến một chuyện.
Kỳ Yến dừng lại bên cạnh nàng, vươn tay lấy những bộ quần áo khô khác trên bàn.
Nàng không muốn nhìn kỹ, nhưng phần thân trên đầy nước của thiếu niên đã lọt vào tầm mắt nàng. Vệ Trăn vén sợi tóc mái ra sau tai: "Chàng sấy quần áo đi, ta đợi chàng bên ngoài."
Kỳ Yến khàn giọng nói: "Được."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Bước ra khỏi phòng tắm, hơi nóng tan đi, không khí mát lành ùa vào mũi, Vệ Trăn vẫn cảm thấy lồng n.g.ự.c nóng ran. Nàng đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ hé một khe nhỏ, để gió lạnh lùa vào.
Nàng tựa đầu vào khung cửa sổ, nhìn ra ngoài, một con nhện đang nhả tơ bạc trên cọng cỏ.
Tiếng bước chân vang lên phía sau, Vệ Trăn đóng cửa sổ lại, quay người lại, thì thấy Kỳ Yến không mặc áo trên đi tới.
Kỳ Yến hỏi: "Trong điện có t.h.u.ố.c giảm đau không?"
Vệ Trăn gật đầu, nhìn thấy vết sẹo trên n.g.ự.c hắn, tuy vết tích đã mờ đi nhiều, nhưng in trên cơ thể tuyệt đẹp đó, hệt như một vết nứt trên viên ngọc quý.
Cô hỏi: "Là bệnh cũ tái phát sao?"
Kỳ Yến ừ một tiếng, vừa định nhận lọ thuốc, Vệ Trăn đã nói: "Để ra làm cho."
Kỳ Yến nói: "Nàng làm sao?"
"Ta từng học được một vài kỹ thuật băng bó và giảm đau đơn giản từ quân y, có thể giúp chàng xoa bóp một chút."
Đầu ngón tay nàng dính một chút bột, phủ lên n.g.ự.c hắn, cẩn thận chạm vào vết thương của hắn.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi nóng từ cơ thể hắn không ngừng ùa đến, làm xáo trộn không khí xung quanh nàng. Nàng có chút xao nhãng, vốn chỉ muốn chạm vào một vùng vết thương, nhưng đầu ngón tay không thể tránh khỏi việc vuốt ve những cơ bắp xung quanh bụng.