Mi mắt Vệ Trăn khẽ rung động, mím môi không nói.
Hắn buông cổ tay nàng ra, thở dài một tiếng: "Ân tình của Đại tiểu thư, chi bằng để lần sau trả vậy."
Vệ Trăn lập tức kéo hắn lại: "Muốn."
Hơi thở hắn phả tới, Vệ Trăn ngẩng cằm lên, nghe thấy hắn khẽ cười một tiếng.
Vệ Trăn xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu, nói: "Không được cười."
Hắn đặt cằm vào hõm cổ nàng, nhướng mày nói: "Nụ hôn ngày hôm qua, ta còn chút thương hoa tiếc ngọc, hôm nay thì không rồi, Vệ Đại tiểu thư thật sự đã chuẩn bị tinh thần để chịu đựng chưa?"
Vệ Trăn gật đầu.
Ngay sau khi nàng gật đầu, vai hắn đè xuống, theo sau là nụ hôn nóng bỏng, ùa đến tựa như bão táp mưa sa, không cho nàng chút kháng cự nào.
Hơi thở nàng bị cướp đi, gần như không thở nổi, như con cá mắc cạn.
Bên ngoài điện mưa như trút nước, bên trong điện cũng là một trận mưa rào.
Ngón tay nàng cuộn lại, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay, đau nhói, rồi bị tay hắn từ từ, mạnh mẽ bẻ ra.
Hai người hôn nhau càng lúc càng say đắm, giữa môi lưỡi tràn ngập sự ngọt ngào tột độ, hắn vươn cánh tay dài, quét đổ bộ trà cụ trên bàn.
"Choang" một tiếng, chén trà rơi xuống đất, vang lên âm thanh trong trẻo trong đại điện.
Đợi đến khi môi tách rời, trong mắt nàng đã nổi lên một lớp sương mỏng.
Vệ Trăn khẽ thở dốc, lúc này trên giường truyền đến tiếng động, dường như là tiếng ai đó trở mình.
Tiếng động này khiến hai người cùng lúc đứng hình.
Kỳ Yến quay đầu nhìn về phía giường, thấy một bóng người ẩn hiện sau màn giường.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, trải một vầng sáng rực rỡ, chiếu lên người nằm trên giường, người đó trở mình, kéo chăn lại, rất nhanh sau đó lại không còn động tĩnh.
Trong phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng mưa bão.
Kỳ Yến hoàn toàn không ngờ rằng, trong phòng Vệ Trăn lại có người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vệ Trăn ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng, thì thầm bên tai chàng: "Giúp ta thắp nến."
Ánh nến x.é to.ạc bóng tối, Vệ Trăn cuối cùng cũng nhìn rõ trở lại, đưa tay nhận cây nến cao, bảo Kỳ Yến trước tiên đến sau tấm bình phong, còn mình thì đi về phía giường.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Gió đêm thổi qua khe cửa sổ, khiến ngọn nến chao đảo qua lại, Vệ Trăn vén một góc màn, mượn ánh nến yếu ớt, thấy Công Tôn Nhàn nằm trên giường vẫn đang nhắm mắt ngủ say.
Vệ Trăn khẽ gọi một tiếng, đưa tay hơi đẩy nàng một chút, rồi ngồi xuống bên giường quan sát thần sắc của nàng, hồi lâu sau, xác định Công Tôn Nhàn quả thật đã ngủ say, nàng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy rời khỏi giường.
Kỳ Yến dựa vào bình phong chờ nàng, vừa thấy Vệ Trăn đến đã kéo hắn ra sau bình phong nói chuyện.
Kỳ Yến hỏi: "Người trên giường nàng là ai?"
Vệ Trăn đặt nến lên giá đèn: "Là Công Tôn Nhàn, hôm nay trời giông bão, nàng ấy một mình không ngủ được, nên đến tìm ta, muốn ta ngủ cùng nàng ấy."
Nếu vừa rồi đ.á.n.h thức Công Tôn Nhàn, thì thật sự khó mà giải quyết được.
Ánh mắt Vệ Trăn ngước lên, rơi vào cằm chàng thiếu niên, khóe môi hắn đỏ tươi, phủ một lớp son môi nhạt, là dấu vết nàng để lại trên môi hắn.
Vừa rồi trong bóng tối, Vệ Trăn không nhìn rõ thần sắc của hắn, vẫn chưa cảm thấy xấu hổ, nhưng lúc này đối diện với hắn, sự ngượng ngùng trên người dường như khó mà che giấu được nữa.
Cũng chính lúc này, Vệ Trăn mới phát hiện, quần áo chàng thiếu niên đã ướt sũng, lớp vải mỏng manh mùa hè, ôm sát cơ thể hắn, làm nổi bật vòng eo săn chắc, đôi chân dài thẳng tắp.
Mưa đêm ẩm ướt, tiếng nước tí tách, khi hai người gặp nhau lần đầu, nàng mặc một bộ váy ướt sũng, khắp người đầy máu, lúc đó Kỳ thiếu tướng quân vô tình, không chút thương tiếc nắm chặt vai nàng, ép hỏi nàng có phải đã g.i.ế.c người không. Ai ngờ thời gian trôi qua, giờ đây hắn cũng ướt sũng, cùng nàng tựa vào sau tấm bình phong hẹp, mà vừa rồi lại cùng nàng ôm hôn.
Vệ Trăn ngẩng đầu nói: "Ân tình ta nợ thiếu tướng quân, xem như đã trả xong chưa?"
Kỳ Yến tiến lại gần, giữa hàng lông mày vương vẻ lười biếng, khí chất phong lưu của thiếu niên toát ra, khiến Vệ Trăn nghĩ đến khi hắn nói chính mình là "đồ vô sỉ", có lẽ chính là vẻ mặt này.
Ánh mắt hắn đối diện với nàng, rồi hạ xuống đôi môi đỏ mọng của nàng, ánh mắt ấy dường như mang theo hơi ấm, Vệ Trăn không khỏi mím môi đỏ mọng.
Rất lâu sau, hắn thu hồi ánh mắt, ừ một tiếng: "Có thể rồi."
"Vậy thiếu tướng quân phải đi rồi sao?" Vệ Trăn hỏi.
"Nàng muốn ta đi sao?" Kỳ Yến nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng Vệ Trăn còn có người khác đang ngủ, dĩ nhiên là nên để hắn đi trước thì hơn, nhưng khi nàng định mở lời, nhìn thấy cơn mưa bão đang tưới cây cối ngoài cửa sổ, không biết khi nào mưa mới tạnh, mà trên tóc chàng thiếu niên trước mặt vẫn còn đọng đầy nước.
Vệ Trăn nói: "Vậy chàng đợi mưa nhỏ một chút rồi đi."