"Môn toán học của ngươi, trước đây ở Sở quốc đã học qua chưa?"
Tấn Vương cầm một cuộn trúc giản trên tay, từ từ mở ra, Vệ Trăn nhìn rõ đó chính là bài tập nàng đã nộp.
Tấn Vương nói: "Con gái nhà quý tộc, dù có học một số môn, cũng đa phần học thư họa lễ nghi của quý tộc, ít khi liên quan đến môn học này."
Vệ Trăn nói thật: "Bẩm Đại Vương, từ sau khi tổ phụ qua đời, gia nghiệp liền giao cho con và đệ đệ, cho nên những năm này, con vẫn quản lý phong địa của nhà. Môn toán học đó con chưa từng học qua, nhưng trong đó có nhiều thứ, con đều hiểu và đã dùng qua."
"Ồ?" Tấn Vương nghe vậy thì tỏ ra hứng thú: "Ngươi từng quản lý một vùng phong địa."
Vệ Trăn gật đầu: "Vâng. Đệ đệ quản lý chính sự trong quân, con thì phụ trách quản lý thuế má, đất đai và những việc liên quan của phong địa, tuy nhiên vì đệ đệ còn nhỏ, một số quyết sách đều do con quyết định."
Tấn Vương nhìn Vệ Trăn một lát, đột nhiên gọi: "Hồng Thạc."
"Nô tài có mặt."
Tấn Vương nói: "Đi lấy tất cả các sổ sách ghi chép chi tiêu trong cung ba tháng trước mang đến đây."
Vệ Trăn ngẩn ra, Tấn Vương đã nói: "Nếu ngươi nói ngươi từng học môn toán học, quả nhân tin, nhưng nếu nói từng quản lý một vùng phong địa, quả nhân lại thực sự nghi ngờ."
Đôi mắt sâu thẳm của ông ấy toát ra vẻ uy nghiêm: "Nếu ngươi muốn quả nhân tin lời này, hôm nay hãy ở đây với quả nhân, tính toán tất cả các khoản chi tiêu trong cung dưới sự giám sát của quả nhân."
Vệ Trăn đáp: "Đại Vương nghi ngờ hài nhi, tự nhiên là có suy nghĩ riêng. Chỉ là hài nhi cũng không dám lừa dối."
Không lâu sau, những chồng trúc giản đã được đưa vào vương điện, Tấn Vương ra hiệu nàng đến phía sau án thư bên cạnh.
Vệ Trăn cố gắng lấy lại tinh thần, cầm bút chu sa, lật xem cuốn đầu tiên.
Ngoài điện có đại thần bước vào, tiếng bước chân vang vọng trong đại điện, Vệ Trăn chưa ngẩng đầu lên, cho đến khi có người quỳ xuống bên cạnh, một góc áo choàng đen chạm vào một góc váy của nàng.
Mùi hương quen thuộc đó bay vào mũi nàng.
Bàn tay Vệ Trăn đang cầm bút dừng lại giữa không trung, một giọt chu sa từ đầu bút nhỏ xuống, loang ra trên trúc giản.
Kỳ Yến dựa vào án thư của Tấn Vương, hỏi thăm Tấn Vương, nghiêng người nửa đối diện với nàng, hai người rất gần nhau.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Vệ Trăn tiếp tục xem trúc giản, vừa định tập trung, liền nghe thấy người bên cạnh nói: "Công chúa có thể cho thần mượn một chút chỗ không, thần muốn viết một vài thứ để trình Tấn Vương xem."
Giọng hắn ôn hòa, khẽ hành lễ với Vệ Trăn, lịch sự nhã nhặn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Án thư rộng lớn, Vệ Trăn nhường một chút chỗ, nhìn hắn giả vờ không quen biết nàng trước mặt Tấn Vương.
Hắn nói một tiếng đa tạ, rồi ngồi sát lại, thái độ thản nhiên, tay áo giấu sau bàn, chạm vào tay áo nàng. Bàn tay trong tay áo hắn khẽ móc vào lòng bàn tay nàng.
Vệ Trăn giật mình, nhìn sang Tấn Vương.
Tấn Vương đang quay đầu nói chuyện với cung nhân, ra lệnh cung nhân lui xuống.
Đây là cung điện của Tấn Vương, Tấn Vương vẫn còn ở đây, mà hắn lại dám dây dưa với nàng như thế?
Vệ Trăn: Giả vờ không quen biết, Thiếu tướng quân cứ tiếp tục giả vờ đi.
Kỳ Yến: Yêu đương và làm việc không phụ cái nào.
Tấn Vương quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với Vệ Trăn, thấy Vệ Trăn vẫn chưa nhúc nhích, lông mày không khỏi nhíu lại.
Vệ Trăn nói: "Hài nhi xin phép bắt đầu."
Nàng tay phải cầm bút chu sa, chăm chú nhìn vào trúc giản trước mặt, trông có vẻ đang chuyên tâm tính toán, nhưng dưới sự che khuất của án thư, nơi Tấn Vương không thể nhìn thấy, đầu ngón tay đang móc vào đầu ngón tay của Kỳ Yến.
Bàn tay trong tay áo hắn, khẽ móc một cái, rồi lại một cái, móc đến mức cổ tay nàng tê dại.
Mãi đến khi hắn cuối cùng cũng buông tay Vệ Trăn ra, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Mối quan hệ đầy cấm kỵ này kích thích thần kinh nàng, khiến nàng run rẩy, đôi khi sợ hãi, nhưng lại không thể ngừng lún sâu hơn.
Kỳ Yến đặt bút xuống, bắt đầu nói chuyện với Tấn Vương.
Hắn ngồi một cách tùy tiện, tay buông thõng sang một bên. Tấn Vương tựa vào ghế, tập trung vào trúc giản trên tay, cũng không để ý đến họ. Thế là, ngay sau đó, hắn lại móc vào bàn tay đang buông thõng của nàng.
Vệ Trăn bị móc như vậy, một cảm giác tê dại như con sâu nhỏ trườn dọc xương cổ tay lên trên, nhanh chóng lan khắp người, đến mức nàng không thể cầm chắc bút.
Nàng giật tay ra khỏi tay hắn, nhưng hắn lại không chịu buông tha, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng. Trong lúc giằng co, các ngón tay đan vào nhau, trán Vệ Trăn thậm chí còn lấm tấm mồ hôi.
Vệ Trăn liếc nhìn Tấn Vương, dứt khoát không giãy giụa nữa, mà còn nắm chặt lấy tay hắn.
Lần này, đến lượt thân thể hắn cứng đờ, ngược lại trở thành người muốn thoát ra.