Tấn Vương vừa nhìn trúc giản vừa hỏi chuyện hắn, Vệ Trăn cảm nhận sự ấm áp trong lòng bàn tay hắn, ngón tay lướt lên cổ tay hắn, ấn nhẹ vào gân xanh trên cổ tay.
Bàn tay mềm mại của thiếu nữ, được bảo dưỡng bằng hương lộ quanh năm, trơn mượt như ngọc mỡ cừu, đối lập rõ rệt với bàn tay xương xẩu, thường xuyên cầm kiếm của nam tử.
Kỳ Yến đột nhiên ngừng nói, Tấn Vương ngẩng đầu nhìn sang, nghi ngờ liếc hắn một cái, lúc này hắn mới tiếp tục mở lời.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy năm ngón tay của Vệ Trăn luồn vào kẽ ngón tay mình, như thể trả thù hắn, bóp mạnh vào hổ khẩu của hắn một cái.
Kỳ Yến nghiến răng.
Tấn Vương thấy hắn phân tâm, không hài lòng gọi một tiếng: "Kỳ Yến."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Kỳ Yến khẽ nói: "Thần đêm qua bị dính mưa, có chút choáng váng nên mới lơ đễnh, thật là thất lễ, xin Đại vương lượng thứ. Thần vừa nói đến việc Đại vương nên lập tức phái một đội binh mã, tiến vào Sở quốc giúp Sở Thất Điện hạ…"
Vệ Trăn chớp lấy cơ hội, rút tay ra khỏi tay áo hắn, không phân biệt được là đầu ngón tay run rẩy hơn, hay lòng nàng run rẩy hơn, cả người nàng đầu óc quay cuồng.
Nàng chống tay lên trán, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chuyên tâm vào việc trước mắt.
Hương liệu trong lư hương cháy bập bùng, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
Không biết bao lâu sau, tiếng bước chân của Tấn Vương vang lên, theo sau là tiếng nói của ông: "Quả nhân đi hậu điện nghỉ ngơi, Vệ Trăn, ngươi cứ tiếp tục xem trúc giản ở đây."
Vệ Trăn quay người, cung kính tiễn Tấn Vương: "Vâng."
Màn che buông xuống, bóng Tấn Vương biến mất sau màn. Kỳ Yến quay đầu lại, Vệ Trăn đã mở miệng nói: "Đừng làm phiền ta."
Vệ Trăn liếc nhìn ra ngoài, cửa điện mở rộng, bất cứ lúc nào cũng có thể có người vào. Nàng khẽ đẩy hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Chàng làm việc của chàng, ta làm việc của ta, chúng ta không quấy rầy lẫn nhau. Tấn Vương ở ngay phía sau."
Vệ Trăn ngẩng đầu: "Nếu hỏi ta tại sao lại véo chàng, rõ ràng là chàng đã trêu chọc ta trước."
Kỳ Yến nhìn nàng giận dỗi, khẽ cười không nói, quay người cũng cầm lấy sách.
Vệ Trăn tĩnh tâm lật xem tập sách trước mặt, nàng phát hiện sổ sách mà Tấn Vương đưa đã tính toán rõ ràng gần hết tình hình cơ bản của các cung, các khoản mục được liệt kê cực kỳ rõ ràng, sổ sách tổng cũng có, nhưng làm thế nào để làm rõ những khoản chi tiêu phức tạp, rắc rối này mới là điều phức tạp nhất.
Bên góc bàn, một chiếc đèn được đặt xuống, Vệ Trăn ngẩng đầu lên, phát hiện bầu trời ngoài cửa sổ đã chuyển từ màu xanh nhạt sang màu mực, Kỳ Yến vẫn chưa rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỳ Yến nói: "Đã tính được bao nhiêu rồi?"
Vệ Trăn đưa trúc giản trên tay cho hắn xem, trên đó dày đặc những dấu bút chu sa: "Mới tính xong được nửa tháng. Cũng may là sổ sách này ghi chép rõ ràng, tiết kiệm cho ta không ít công sức, nhưng quả thực cũng quá phức tạp."
Trước mặt vẫn còn chất đống trúc giản cao như núi nhỏ, Vệ Trăn chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu.
Kỳ Yến cũng không lắng nghe kỹ nàng nói gì, chỉ chú ý đến những biểu cảm nhỏ nhặt của nàng.
Chiếc áo dài màu hồng đào nhạt mềm mại rủ xuống theo thân hình nàng, chạm đến những viên gạch lát sàn, toát lên một vẻ dịu dàng quyến rũ. Khi nàng chuyên tâm tính toán sổ sách, khác hẳn với trước đây, tư thế ngồi tao nhã, vẻ mặt nghiêm túc, đoan trang và quý phái.
Vệ Trăn hỏi: "Chàng không đi sao?"
Kỳ Yến lắc đầu, quân vụ Tấn Vương giao cho hắn hôm nay đã hoàn thành, bây giờ về cũng không có việc gì làm, hắn đưa tay về phía nàng, khẽ nói: "Khúc cầm phổ Đại vương đưa cho nàng trước đây, hôm nay có mang theo không?"
Vệ Trăn nhặt cuốn cầm phổ từ dưới đất bên cạnh lên, đưa vào tay hắn.
Kỳ Yến mở ra, không lâu sau liền cầm bút lên.
Hắn giúp Vệ Trăn khoanh tròn những điểm quan trọng trong cầm phổ, nhắc nhở nàng những chỗ cần chú ý. Sau khi khoanh tròn xong, hắn cất cầm phổ đi, tay vươn sang một bên, vốn chỉ là một hành động vô ý, lại chạm vào tay nàng.
Vệ Trăn giật mình.
Thật lâu sau, vẫn không ai cố ý rời tay đi.
Căn phòng tĩnh lặng, hương hoa thoang thoảng, ánh nến lung lay như một lớp màn lụa vàng mờ bao phủ lên hai người, trong điện chỉ nghe thấy tiếng sột soạt của bút chu sa lướt trên trúc giản.
Rất lâu sau, tiếng bước chân truyền đến từ phía sau rèm, hai người gần như cùng lúc rụt tay lại.
Tấn Vương khoác một chiếc áo choàng ngoài, bước ra khỏi rèm, thấy thiếu nữ vẫn đoan trang ngồi sau bàn sách, còn Kỳ Yến thì ở một bên, đang lật xem một cuốn binh thư đặt trên bàn trước đó.
"Ngươi vẫn chưa đi sao?" Tấn Vương liếc nhìn Kỳ Yến.
Kỳ Yến gật đầu: "Thần đã phê duyệt xong quân vụ, chờ Đại vương xem xét."
Tấn Vương đi đến trước bàn, liếc nhìn Vệ Trăn: "Ngươi đã tính toán chi tiêu của các cung thế nào rồi?"