Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 200



 

Hắn từ từ quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, một cơn gió lướt qua, hắn nói: "Công chúa uống rượu sao?"

 

Vệ Trăn gật đầu: "Ừm, hôm nay trong yến tiệc uống hơi nhiều rượu, nên muốn về sớm nghỉ ngơi, không biết Thất Điện hạ tìm ta có việc gì?"

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Cơ Uyên nói: "Quà sinh nhật ta tặng Công chúa, Công chúa đã nhận được chưa?"

 

Vệ Trăn ngẩn ra: "Thất Điện hạ làm sao biết hôm nay là sinh nhật của ta?"

 

"Nghe từ sứ thần. Chiều nay, ta vốn định sai cung nhân mang quà đến cho nàng, nhưng nghĩ lại, vẫn muốn tự mình đến nói với nàng một tiếng."

 

Vệ Trăn thấy cung nhân phía sau hắn vẫn đang cầm một vật, Cơ Uyên cầm vật đó lên, cung tên dưới ánh sáng lóe lên ánh bạc.

 

"Hôm đó trên bãi cỏ, ta may mắn được thấy dáng vẻ oai phong của Công chúa khi cưỡi ngựa, nghe nói Công chúa cũng rất giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, nhưng lại không biết Công chúa thích gì, nên mới nghĩ đến việc tặng một cây cung, cái này hẳn sẽ không sai."

 

Khóe môi hắn khẽ cong lên rồi lại hạ xuống, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường.

 

"Còn về thanh chuỷ thủ ta tặng, Công chúa chắc cũng đã thấy rồi chứ? Son phấn thông thường của nữ nhi, Công chúa hẳn là không thiếu, ta nghĩ đến tặng nàng một thanh chuỷ thủ. Ta thấy Công chúa khác với những nữ tử thông thường, thanh chuỷ thủ đó rất hợp với nàng, Công chúa đeo hàng ngày, hay là phòng thân cũng đều rất tốt."

 

Hắn đưa cung tên trong tay ra, Vệ Trăn lại không nhận, nói: "Vật phẩm Thất Điện hạ tặng quý giá như vậy, ta sao có thể nhận? Đa tạ Thất Điện hạ nhớ đến sinh nhật của ta, ngày khác ta nhất định sẽ đến tạ ơn Điện hạ."

 

"Không cần, hôm nay là sinh nhật của Công chúa, hà tất phải tạ ơn?"

 

Vệ Trăn thực sự mệt mỏi, thân thể gần như không đứng vững, khi nàng lảo đảo, Cơ Uyên đưa tay đỡ lấy một cánh tay nàng.

 

Hắn dừng lại một chút: "Nhưng nếu Công chúa muốn tạ ơn, không biết ngày khác Công chúa có thể cùng ta du ngoạn, cùng nhau đi săn trong rừng?"

 

Đầu óc Vệ Trăn mơ hồ như một mớ hỗn độn, theo bản năng muốn từ chối, khoảng thời gian này nàng nhận được không ít lời mời từ các lang quân, nhưng đây là lần đầu tiên Cơ Uyên mời nàng.

 

Đối phương lại mở lời: "Cũng là ý của Tổ phụ, ông ấy muốn ta và nàng ở bên nhau nhiều hơn."

 

Khuôn mặt tuấn tú của hắn nở một nụ cười nhạt, Vệ Trăn liếc nhìn vào trong điện, đã là ý của Tấn Vương, nàng cũng không tiện từ chối, nói: "Chỉ là ban ngày ta phải đến học cung, buổi chiều phải ở bên Đại Vương, đôi khi e rằng sẽ không có thời gian.."

 

Cơ Uyên nói: "Không sao, đã gần canh ba rồi, nàng nghỉ ngơi cho tốt."

 

Cơ Uyên cuối cùng cũng rời đi, Vệ Trăn đóng cửa lại, đối phó với Cơ Uyên xong, nàng chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, chân bước lảo đảo về phía bàn.

 

Kỳ Yến bước ra từ sau màn che, thấy Vệ Trăn nằm sấp trên bàn lại ngủ ta đi, trên bàn trước mặt nàng đặt cung tên và chuỷ thủ mà người đàn ông khác đã tặng nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nàng từ trước đến nay không thiếu sự yêu thích của nam nhân. Dù một ngày nào đó không có hắn, cũng sẽ có vô số đàn ông nối gót nhau muốn ở bên nàng.

 

Kỳ Yến đứng thẳng người, ngón tay thon dài lướt qua đôi mày thanh tú của nàng, nhớ lại nụ hôn dưới ánh trăng đêm nay.

 

Nàng say mèm, đêm nay trôi qua, e rằng lại sẽ quên hết mọi thứ.

 

Kỳ Yến khẽ nói: "Đợi một chút nữa, A Trăn."

 

Đợi một chút, ta sẽ khiến nàng không còn lo lắng mà ở bên ta, khiến nàng hoàn toàn yên tâm.

 

Nhưng những lời này, hắn không thể nói ra.

 

Kỳ Yến nói: "Cho ta thêm một chút thời gian."

 

Nàng lẩm bẩm: "Bao lâu?"

 

Kỳ Yến không thể đưa ra một thời gian chính xác, nhưng hắn buộc mình phải đưa ra một thời hạn cho nàng. Vì Kỳ gia phía sau hắn, và cũng vì nàng.

 

Hắn khẽ nói: "Trước khi hôn sự của nàng được định vào đầu xuân năm sau."

 

Ánh nến lung lay, đổ bóng hai người lên tường.

 

Ánh đêm từ ngoài cửa sổ lọt vào, chiếu rõ ràng khuôn mặt thiếu niên. Hắn ngồi xổm xuống, khẽ nín thở, đưa mặt lại gần nàng, rồi nhìn nàng thêm vài lần cuối cùng.

 

Ánh mắt hắn d.a.o động, khoảnh khắc này dường như cảm nhận được tâm trạng căng thẳng của nàng khi tỏ tình tối nay, hắn khẽ nói: "Vệ Trăn, ta cũng thích nàng."

 

Thiếu nữ không hề có chút phản ứng nào.

 

Kỳ Yến biết nàng sẽ không nhớ chuyện đêm nay, khẽ cười, đứng dậy, rời khỏi đại điện.

 

Sau khi thiếu niên rời đi, Lương Thiền vào hầu hạ Vệ Trăn nghỉ ngơi.

 

Ngày hôm sau, Vệ Trăn ngủ thẳng đến chiều tối mới tỉnh dậy.

 

Bên ngoài trời đã ngả màu cam vàng, nàng vội vàng xuống giường, Lương Thiền bưng nước vào, nói với nàng, vì hôm qua là sinh nhật của Công chúa Cơ Anh, hôm nay học cung đặc biệt cho nghỉ một ngày.

 

Còn về phía Tấn Vương, trước đó, Lương Thiền cũng đã lấy lý do Vệ Trăn hôm nay không khỏe, giúp nàng xin phép Tấn Vương nghỉ.