Hắn nhìn về phía trước: "Đã là lời hứa, hứa rồi thì phải làm được, nếu không hoàn thành, ngược lại sẽ khiến người ta thất vọng vô ích. Chỉ khi hoàn toàn nắm chắc, ta mới nói với nàng."
Cơ Ốc khẽ nhíu mày, mơ hồ nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn xe ngựa: "Kỳ huynh, hôm nay huynh vô cớ sao lại hỏi chuyện này, lẽ nào cô nương trong lời huynh nói là..."
Kỳ Yến trước khi hắn nói ra tên Vệ Trăn, cực kỳ dứt khoát ngắt lời: "Không phải."
"Thật sao?" - Cơ Ốc nghi ngờ.
Kỳ Yến vẻ mặt thản nhiên: "Huynh thấy ta và Công chúa có gì sao?"
Cơ Ốc lắc đầu: "Đương nhiên là không."
Kỳ Yến kịp thời chuyển sang một chủ đề khác, hai người không còn nói chuyện này nữa.
Khi trở về cung, đã gần đã gần canh hai, canh ba. Từ hướng yến tiệc bên hồ vẫn truyền đến tiếng cười đùa, yến tiệc bên đó vẫn chưa kết thúc hoàn toàn.
Công Tôn Nhàn và Vệ Trăn ở cùng một nơi, xe ngựa dừng trước Thanh Tuyết Viện, lang quân và cô nương cũng chia tay tại đây.
Tuy nhiên, đợi Kỳ Yến và Cơ Ốc chia tay xong, Kỳ Yến lại quay trở lại con đường cũ.
Lương Thiền khi thấy hắn trong viện, tay đang bưng một bát canh giải rượu, không khỏi sững sờ: "Thiếu tướng quân sao lại đến?"
Kỳ Yến nói: "Ta đến gặp Công chúa của các ngươi."
Lương Thiền đẩy cửa điện ra, Kỳ Yến nhìn thấy bóng dáng bên trong điện: "Ta vào trong đó bầu bạn với nàng một lát."
Lương Thiền hơi do dự, Kỳ Yến đã nhận lấy chén canh giải rượu từ tay nàng, nói: "Không sao đâu, ta sẽ ra ngay, ngươi cứ đợi ở ngoài là được."
Kỳ Yến bước qua ngưỡng cửa, thấy Vệ Trăn đang yếu ớt nằm sấp trên bàn, chàng đặt chén trà xuống, từ từ đỡ nàng ngồi dậy. Lông mày Vệ Trăn nhíu lại, đôi môi hồng hào như hoa đào, cả người say đến không còn ra dáng vẻ gì. Kỳ Yến từ từ tựa đầu nàng vào vai mình, một tay nâng chén canh đưa đến môi nàng.
"Vệ Trăn, tỉnh dậy đi."
Hắn gọi Vệ Trăn tỉnh dậy, Vệ Trăn trong tiếng dỗ dành nhẹ nhàng của hắn, uống hết chén trà giải rượu.
Nàng tựa vào vai hắn lại chìm vào giấc ngủ, Kỳ Yến buông tay xuống, nhìn thấy mái tóc dài của nàng phản chiếu ánh nến dịu dàng, nhẹ nhàng phủ tay lên, vuốt ve mái tóc đen của nàng, để lộ khuôn mặt say ngủ.
Hắn nghĩ, mình sẽ bầu bạn với nàng thêm một lát. Nàng đã uống trà giải rượu, lát nữa hẳn sẽ tỉnh táo hơn một chút.
Ngón tay thiếu niên gạt từng sợi tóc mai rơi trên má nàng, ánh mắt dịu dàng, cứ thế lặng lẽ ngắm nhìn nàng.
Bên ngoài điện vọng lại tiếng gõ cửa, Lương Thiền nói: "Thiếu tướng quân, trời đã khuya lắm rồi, ngài phải đi thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỳ Yến nói: "Ta biết rồi, đợi thêm lát nữa."
Cũng chính câu nói này đã đ.á.n.h thức thiếu nữ đang tựa vào vai hắn. Vệ Trăn mở mắt, vẫn chưa thích nghi được với môi trường xung quanh, hỏi: "Ta đang ở đâu?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Về cung rồi, đây là tẩm cung của nàng, nàng không nhớ sao?"
Vệ Trăn từ từ nhìn quanh một lượt, Kỳ Yến chống cằm: "Vậy những gì xảy ra trên núi, nàng còn nhớ không?"
Vệ Trăn cố gắng hồi tưởng một lát: "Chàng đưa ta đi xem pháo hoa và rừng cây, sau đó..."
Nàng lắc đầu, đột nhiên khẽ ho vài tiếng, Kỳ Yến đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng, thấy nàng vẫn còn mơ màng, liền biết nàng vẫn còn say.
Hắn liếc nhìn xuống bàn, bị một hộp gỗ tinh xảo thu hút, hỏi: "Đây là vật gì?"
Vệ Trăn nói: "Lương Thiền nói đây là thái giám bên cạnh Cơ Uyên đưa đến. Chàng mở ra xem là biết."
"Cơ Uyên tặng?" - Giọng Kỳ Yến cao lên.
Cạch một tiếng, hộp gỗ mở ra, bên trong đặt một thanh chuỷ thủ tinh xảo.
Hắn lấy thanh chuỷ thủ ra, rút khỏi vỏ, lưỡi d.a.o sắc bén lập tức hiện ra dưới ánh sáng, không có quá nhiều trang trí, nhưng mặt d.a.o sáng như tuyết, đẹp đến mức đủ để chứng minh đây là một thanh chuỷ thủ cực tốt.
Kỳ Yến nói: "Cơ Uyên vì sao lại tặng nàng cái này vào tối nay?"
Giọng điệu này không phải là câu hỏi, mà giống như đã đoán được điều gì đó.
Hắn cất thanh chuỷ thủ lại, trong mắt lóe lên một tia sắc bén như dao.
Đúng lúc này, bên ngoài điện lại vọng đến tiếng gõ cửa, Kỳ Yến định trả lời thì thấy bóng người đổ trên cửa điện cao lớn, rõ ràng không phải Lương Thiền.
"Công chúa." - Là giọng nói của một người đàn ông.
Vệ Trăn mở đôi mắt mơ màng, nhìn Kỳ Yến một cái, Kỳ Yến bảo nàng ra ngoài xem thử, Vệ Trăn phản ứng chậm nửa nhịp, vội vàng đứng dậy.
"Vệ Trăn kéo Kỳ Yến đi vào nội điện, bảo hắn nấp sau bình phong đừng ra, rồi hạ rèm che trong điện xuống, sau đó mới đi ra ngoài.
""Ai đó?"""
Giọng người đàn ông bên ngoài lạnh lùng: "Là ta, Cơ Uyên."
Vệ Trăn kéo cửa sang hai bên, thấy Cơ Uyên trong bộ huyền bào đứng nghiêng người trước cửa, ánh trăng đổ lên người hắn, viền tay áo hắn ánh lên một lớp bạc, càng tôn lên dáng vẻ cao lớn.