Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 205



 

Hôm nay là đêm Giao thừa, tại kinh đô của Tấn quốc, Hồng Thạc biết Kỳ Phó Quân Úy sắp về kinh, nên đã sớm ra cổng cung đợi.

 

Khoảng giữa trưa, trời vẫn còn xám xịt như chì. Hồng Thạc thấy một bóng người nhỏ bé xuất hiện ở cuối con đường, khi đoàn quân tiến lại gần, bóng người dần lớn hơn. Hồng Thạc vội vàng tiến lên đón.

 

"Phó Quân Úy cuối cùng cũng đã về rồi! Đại Vương vừa nghe tin hôm nay ngài về, đã sớm sai lão nô ra cổng thành nghênh đón ngài."

 

Kỳ Yến lật người xuống ngựa, đỡ Hồng Thạc đứng dậy: "Công công xin đứng dậy, không cần đa lễ. Ngoài trời lạnh, chúng ta vào cung rồi nói."

 

Hồng Thạc liên tục đáp lời, thấy phía sau đoàn quân có một cỗ xe ngựa, nghi hoặc nhìn Kỳ Yến: "Người trong xe đó là…"

 

Kỳ Yến hạ giọng: "Phế Thái tử của Sở quốc."

 

Gió thổi tung một góc rèm xe, để lộ khuôn mặt tái nhợt của người bên trong.

 

Nhớ lại vài tháng trước, Sở Thái tử đưa Công chúa sang Tấn, y phục chỉnh tề, phong thái hào hoa, vậy mà chỉ trong vài tháng đã rơi vào cảnh ngộ này, thật khiến người ta phải thở dài.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Kỳ Yến hỏi: "Đại Vương bây giờ có muốn gặp phế Thái tử không?"

 

Hồng Thạc lắc đầu: "Hôm nay là đêm Giao thừa, Đại Vương không xử lý chính sự. Ý của Đại Vương là không vội vàng, đợi sau Tết rồi hãy nói."

 

"Được." Kỳ Yến theo Hồng Thạc vào cung.

 

Trên đường đi đâu đâu cũng thấy cung nữ bận rộn, treo cờ đỏ lên cây, trong cung đèn lồng giăng mắc, không khí năm mới tràn ngập.

 

Hồng Thạc nói: "Yến tiệc tối nay, vừa là yến tiệc Giao thừa, vừa là tiệc đón gió tẩy trần cho ngài. Phó Quân Úy lần này lập đại công, Đại Vương vô cùng vui mừng, chiếu chỉ thăng chức cho ngài đã soạn xong rồi."

 

Hồng Thạc chắp tay: "Nô tài xin chúc mừng tướng quân."

 

Kỳ Yến khẽ cười, thu ánh mắt lại hỏi: "Khi ta không có mặt, trong cung có xảy ra chuyện gì không?"

 

"Không có việc gì lớn, các cung đều rất tốt."

 

Kỳ Yến cùng ông ta rẽ qua khúc quanh hành lang dài: "Chứng đau đầu của Đại Vương thế nào rồi?"

 

Hồng Thạc cười thở dài: "Cái này còn phải nhờ Sở Công chúa ở bên cạnh, mỗi ngày tỉ mỉ xoa bóp huyệt cho Đại Vương, chứng đau đầu của Đại Vương đã đỡ nhiều rồi. Công chúa biết làm Đại Vương vui lòng, Đại Vương cũng cực kỳ yêu mến Công chúa, mấy hôm trước còn nói nên ban hôn cho Công chúa, xem ý Đại Vương, chắc là sẽ giữ Công chúa ở lại trong Tấn cung."

 

Nụ cười trên mặt Kỳ Yến hơi tắt: "Đại Vương chuẩn bị ban hôn cho Công chúa rồi sao?"

 

"Vâng, không chỉ Công chúa, mà ngay cả ngài, Đại Vương cũng nói tướng quân đã đến tuổi cập kê rồi."

 

Hồng Thạc mãi không nhận được câu trả lời của hắn, cũng tự biết ý không nói về chuyện này nữa, nói: "Đại Vương đang đợi ngài trong điện, ước chừng giờ này, Sở Công chúa cũng nên có mặt rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Kỳ Yến thấy hình dáng vương điện phía trước xuất hiện, không khỏi tăng nhanh bước chân.

 

Ba tháng không gặp, không biết nàng trong cung sống có tốt không.

 

Đến trước cửa điện, Kỳ Yến nhìn cánh cửa điện đóng chặt, hít sâu vài hơi.

 

Hồng Thạc cười nói: "Tướng quân không cần căng thẳng."

 

Kỳ Yến ừ một tiếng, giơ tay gõ cửa, sau khi nhận được hồi đáp, đẩy cửa bước vào.

 

Trong đại điện đốt than sưởi, ấm áp như mùa xuân, vừa bước vào, hơi nóng ập đến, làm tan chảy những hạt tuyết đọng trên áo giáp của hắn.

 

Trước cửa điện đặt một tấm bình phong gỗ tử đàn, hình ảnh cành mai mọc um tùm, phản chiếu bóng dáng mảnh mai của một thiếu nữ từ xa. Nàng an tĩnh quỳ gối, ở bên cạnh Tấn Vương, bóng tuyết ngoài cửa sổ rơi trên người nàng, toát lên vẻ trang nghiêm, thanh nhã.

 

Cách tấm bình phong, hai người nhìn nhau từ xa.

 

Khi Kỳ Yến từ phía sau bình phong đi ra, đôi mắt đen láy của thiếu nữ hơi ngưng lại, sau đó bừng sáng.

 

Kỳ Yến bước về phía trước, quỳ xuống giữa đại điện: "Thần Kỳ Yến, phụng mệnh bình định Sở loạn, hôm nay phục mệnh hồi triều, khấu kiến Đại Vương."

 

Tấn Vương giơ tay: "Đứng dậy đi. Sao không thay áo giáp mà đã đến rồi?"

 

Kỳ Yến chậm rãi đứng dậy: "Thần vừa về, nóng lòng muốn gặp Đại Vương, nên không để ý đến những chuyện này."

 

Hắn nhìn về phía Vệ Trăn, khóe môi Vệ Trăn nở một nụ cười.

 

Tấn Vương ừ một tiếng: "Kỳ Yến, lần này ngươi lập đại công, làm rất tốt, quả nhân trước đây đã hứa sẽ trọng thưởng ngươi, lời này không dối, nhưng ngươi cũng đừng vội, hãy suy nghĩ kỹ càng, nghĩ rõ rồi hãy tâu với quả nhân."

 

Kỳ Yến chắp tay: "Vâng."

 

Tấn Vương nhìn Vệ Trăn: "Ngươi xuống trước đi, ta có vài lời muốn nói với Kỳ Yến."

 

Vệ Trăn cúi mắt: "Vâng."

 

Nàng đứng dậy từ mặt đất, vạt váy lướt trên sàn, chuỗi ngọc quanh người va vào nhau, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Kỳ Yến, chậm rãi lướt qua hắn.

 

"Công chúa." Kỳ Yến đột nhiên gọi một tiếng.

 

Vệ Trăn quay người lại, Tấn Vương cũng ngẩng đầu theo.