Kỳ Yến cúi người, nhặt chiếc túi thơm rơi trên đất, đưa về phía Vệ Trăn: "Công chúa, túi thơm của nàng rơi rồi."
Vệ Trăn đưa tay nhận lấy, cười nhẹ: "Đa tạ tướng quân."
Kỳ Yến nói: "Không có gì."
Nàng dịu dàng nhìn hắn, quay lưng lại với Tấn Vương, cứ thế trong đại sảnh rộng lớn đối mặt nhau.
Ngón tay hai người chạm vào nhau, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng dường như đã nói lên ngàn lời.
Vệ Trăn cài lại túi thơm vào thắt lưng, rồi bước ra ngoài điện.
Kỳ Yến quay người lại, nhưng đối mặt với ánh mắt của Tấn Vương, ánh mắt đó vô cùng sâu sắc.
"Lại đây bên cạnh quả nhân." Tấn Vương ra hiệu cho hắn tiến lên.
Kỳ Yến ngồi xuống bên cạnh Tấn Vương, đối diện với ánh mắt dò xét của đối phương, Tấn Vương nói: "Hãy kể rõ cho quả nhân nghe, chuyện ba tháng nay ngươi ở Sở quốc."
Kỳ Yến liền kể chi tiết từ việc hắn liên kết với các cựu thần Sở quốc, cho đến việc làm suy yếu Sở Vương thất một cách cặn kẽ, trong đó có rất nhiều chi tiết, Tấn Vương im lặng lắng nghe.
Khi Kỳ Yến báo cáo xong, trời đã gần tối.
Hồng Thạc từ sau bức màn bước ra, khẽ nói: "Đại Vương, Công chúa Cơ Anh đến rồi."
"Nó đến làm gì." Tấn Vương liếc nhìn Kỳ Yến.
Kỳ Yến cúi mắt, thần sắc không hề gợn sóng.
Tấn Vương nói: "Cho nó vào đi. Kỳ Yến, ngươi đi thay đồ trước, lát nữa đi dự tiệc."
Kỳ Yến cáo lui, Tấn Vương mệt mỏi nhắm mắt lại, nhân lúc này chợp mắt dưỡng thần, lát sau, bên ngoài đại điện vang lên tiếng nói chuyện, âm thanh mờ ảo xuyên qua tấm màn cửa sổ truyền vào.
Mãi một lúc sau, âm thanh mới hoàn toàn im lặng.
Cửa điện được đẩy ra, Cơ Anh bước vào, nhưng sắc mặt tái nhợt, đôi mắt thất thần, dáng vẻ như mất hồn.
Tấn Vương nói: "Không phải đến tìm quả nhân sao, làm cái bộ dạng này cho ai xem?"
Giọng nói này tràn đầy uy nghiêm và lạnh lẽo, khiến Cơ Anh run rẩy, vội vàng cúi đầu: "Tổ… Tổ phụ."
Tấn Vương lạnh lùng nhìn nàng một lát, không kiên nhẫn nói: "Vừa nãy bên ngoài, Kỳ Yến đã nói lời gì nặng nề với ngươi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Tấn Vương tuy bình thường đối xử với Cơ Anh khác với các vương tôn khác, nhưng cũng không hẳn là quá yêu thương nàng, Cơ Anh đối với Tấn Vương cũng phần lớn là kính sợ và e ngại.
Câu hỏi của Tấn Vương, nàng không dám không trả lời.
"Vừa nãy hài nhi thấy Kỳ thiếu tướng quân ở đó, liền tiện miệng trò chuyện vài câu, có nhắc đến chuyện hôn sự của ngài ấy…"
Tấn Vương cau mày.
Cơ Anh vừa nhớ lại, trên mặt đã cảm thấy mất mặt.
Nàng biết Kỳ Yến đã về, liền lập tức đến vương điện, muốn xem có thể gặp được hắn hay không. Nàng đã đợi bên ngoài rất lâu, hai chân bị gió lạnh thổi cứng đờ, mới đợi được Kỳ Yến ra khỏi điện.
Nàng bắt chuyện với hắn, gọi hắn là biểu ca, hỏi về yến tiệc trong cung tối nay, liệu có thể ngồi cùng hắn hay không.
Thậm chí sợ hắn không đồng ý, nàng đã lấy hết dũng khí nhắc lại chuyện cũ vài năm trước, với ý định muốn kéo gần khoảng cách với hắn.
Nếu Kỳ Yến trực tiếp từ chối thì thôi, đối phương lại cười nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi biểu muội, ta đã có người trong lòng."
Điều này rõ ràng là thể hiện không muốn có quá nhiều dây dưa với nàng, trực tiếp chặn đứng con đường xoay chuyển.
Cơ Anh run rẩy môi nói: "Kỳ thiếu tướng quân nói, ngài ấy đã có người con gái mình yêu."
Tấn Vương cười khẩy một tiếng.
Tiếng cười này như một roi quất vào mặt Cơ Anh, đau rát.
Tấn Vương nói: "Hắn có gì đáng để ngươi thích? Cứ nhất định phải như ngươi vậy."
Cơ Anh đỏ mặt, c.ắ.n môi: "Tổ phụ không nhớ sao? Bốn năm trước, tổ mẫu qua đời, lúc đó Kỳ Yến cũng từ Sở quốc đến chịu tang. Quan tài của tổ mẫu được chôn ở Giáng Sơn, con theo đoàn đưa tang lên núi, nhưng không cẩn thận bị lạc khỏi mọi người, lúc đó trời đông giá rét, con một mình lưu lạc trong hoang dã, vẫn là biểu ca cuối cùng tìm thấy con, đưa con về…"
Tấn Vương dường như có chút ấn tượng.
"Vả lại Tổ phụ chẳng phải cũng hạ chiếu thăng chức cho ngài ấy làm Thượng tướng quân sao, trong học cung biết bao nhiêu nữ tử đều say mê ngài ấy, con nếu thích ngài ấy cũng là chuyện hết sức bình thường. Nhưng ngài ấy đã có người trong lòng, vậy con cũng không muốn dây dưa, nhưng trong lòng con vẫn không cam tâm, muốn xem là con gái nhà nào, mà có thể hơn được con." Cơ Anh mặt đỏ bừng.
"Là tiểu thư nhà Tư Đồ, hay là tiểu thư nhà Công Tôn, hay là…"
Cơ Anh gần như ngay lập tức, trong đầu đã hiện ra tên của vài tiểu thư quý tộc.
"Ngươi hãy thu lại vẻ thất thố này đi. Vì một nam nhân mà mất bình tĩnh như thế, đó có phải là phong thái mà một Công chúa của một quốc gia nên có không?" Tấn Vương quở trách.
Cơ Anh mặt tái mét, vội cúi đầu: "Vâng, tổ phụ dạy phải."