Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 207



 

Mãi lâu sau, Tấn Vương mới dịu giọng: "Hôm nay là đêm Giao thừa, ta không muốn nói nhiều về ngươi. Ngươi hãy tự mình suy ngẫm kỹ lưỡng, liệu mà làm."

 

Cơ Anh như vấp phải một sự khước từ vô hình, không dám nán lại lâu, đứng dậy rời đi.

 

Đầu ngón tay Tấn Vương gõ gõ lên bàn, cơ bắp hai bên má căng cứng.

 

Hồng Thạc nói: "Thiếu tướng quân nói như vậy với Công chúa, e là để ngăn chặn tâm tư của Công chúa."

 

Tấn Vương khẽ cười khẩy: "Ai biết được. Nhưng ta cũng muốn biết, hắn không vừa mắt tôn nữ ta, thì còn có thể vừa mắt ai nữa."

 

Hồng Thạc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắc nhở: "Trời đã tối rồi, Đại vương nên thay y phục."

 

Tấn Vương đứng dậy, đi về phía hậu điện.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Trong điện yến khách, lúc này đã có không ít người đến, yến tiệc hôm nay là gia yến, đa số người tham dự đều là công thất quý tộc.

 

Khi Kỳ Yến bước vào đại điện, hắn đã thay bộ giáp trụ, mặc cẩm bào, gột rửa phong trần sau những đêm ngày bôn ba. Bước chân hắn ung dung, vừa vào đã thu hút vô số ánh nhìn.

 

Ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị của nam giới; ánh mắt si mê, tình tứ của nữ giới…

 

Kỳ Yến không để tâm, chỉ bước thẳng tới, vén áo ngồi xuống bên phải, vừa vặn đối diện ánh mắt của Vệ Trăn ở phía trước bên trái.

 

Vệ Trăn đứng cạnh bức màn, khẽ mỉm cười với hắn. Nàng chưa ngồi xuống, lát nữa sẽ đi cùng Tấn Vương.

 

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bẩm báo, nói Tấn Vương đã đến. Mọi người đều đứng dậy nghênh đón: "Tham kiến Đại vương."

 

Tấn Vương bước lên bậc cấp, ra lệnh cho mọi người miễn lễ. Không lâu sau khi yến tiệc bắt đầu, ngài liền gọi Hồng Thạc.

 

Hồng Thạc bưng vương chỉ ra, tuyên đọc chiếu thư, thăng Kỳ Yến làm Thượng tướng quân.

 

Theo phẩm cấp võ quan của Tấn Quốc, Thượng tướng quân chỉ đứng sau chức Đại tướng quân, ngang hàng với các vị tướng quân lão luyện khác của Tấn Quốc.

 

Kể từ khi Kỳ Yến đến Tấn Quốc, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, chức quan của hắn đã liên tục thăng tiến, quả thực khiến không ít người ghen tị.

 

Có người không hiểu rõ nội tình, cho rằng Kỳ Yến được ưu ái đặc biệt vì là con của Công chúa Cơ Cầm, nhưng người tinh tường đều nhận ra, Tấn Vương thực sự rất coi trọng tài năng của Kỳ Yến.

 

Vệ Trăn ngồi ở phía trên, nhìn Kỳ Yến tạ ơn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gương mặt chàng trai trẻ được ánh nến hắt sáng, hắn nâng hai tay, đón lấy chiếu thư, cung kính quỳ lạy. Xung quanh đều là những lời chúc mừng dành cho hắn.

 

Bên tai Vệ Trăn vang lên một giọng nói khẽ: "Công chúa, vừa rồi người của thiếu tướng quân đến truyền lời cho người, nói rằng ngài ấy có một vật rơi ở cung của người, lát nữa sẽ đến cung của người để lấy."

 

Vệ Trăn nghe lời Lương Thiền, không khỏi ngẩn người.

 

Kỳ Yến rời kinh ba tháng, có thể có vật gì rơi ở chỗ nàng chứ?

 

Lời này rõ ràng có nghĩa là, đêm nay hắn sẽ đến cung điện tìm nàng.

 

Vệ Trăn biết Kỳ Yến đang nhìn nàng, nàng hé miệng, vừa nói với Lương Thiền vừa như nói với Kỳ Yến phía dưới: "Ta biết rồi."

 

Kỳ Yến trở lại chỗ ngồi. Còn trong yến tiệc hôm nay, ngoài Kỳ Yến, Tấn Vương còn muốn gặp một người khác, đó là Ngũ Điện hạ Cơ Trì.

 

Cơ Trì được Tấn Vương phái đi sứ Tề Quốc ở phía đông, cũng vừa mới trở về từ Tề Quốc.

 

Mấy năm gần đây, tuy hai nước Tấn – Tề tương đối hòa bình, chưa từng giao chiến, nhưng Tề Quốc âm thầm rục rịch, vẫn thỉnh thoảng quấy nhiễu biên giới, nhưng vì e ngại thực lực của Tấn Quốc nên không dám manh động.

 

Tề Vương còn trẻ hoang dâm, nhưng lại hiếu danh ham công, vọng tưởng theo đuổi vinh quang của tiên đế, mở rộng lãnh thổ, đã phát động hai cuộc chiến tranh với Sở Quốc ở phía nam.

 

Việc này tuy không đáng lo ngại, nhưng Tấn Quốc cũng không thể không phòng bị.

 

Dù sao, rắn mất đầu vẫn còn đuôi, ai biết được Tề Vương dưới cơn điên sẽ ra quyết định gì.

 

Cơ Trì dừng lại trước điện, chắp tay nói: "Đại vương, lần này nhi thần đi sứ Tề Quốc, đã thay mặt Đại vương thăm hỏi Tề Vương. Tề Vương nguyện ý như trước kia, cúi đầu xưng thần với Tấn Quốc, tuyệt không hai lòng, nguyện dâng trăm rương châu báu, sau này hàng năm triều cống không ngừng."

 

Tấn Vương nói: "Tốt, thưởng!"

 

Cơ Trì tạ ơn, nhưng không lui xuống, vỗ tay.

 

Chỉ nghe bên ngoài truyền đến một tiếng gầm gừ trầm thấp, như tiếng thú dữ gầm, một bóng đen khổng lồ đổ xuống cửa sổ.

 

"Đại vương, ngoài châu báu, Tề Vương còn tiến cống cho người hai con mãnh hổ vằn vện, ba con gấu dữ. Nhi thần hôm nay đã mang một con đến đây, để Đại vương tận mắt xem qua."

 

Nói rồi, con gấu nâu đã bị kéo vào đại điện.

 

Trong điện vang lên một tràng tiếng hít thở, các nữ quyến lộ vẻ kinh hãi, dù bình thường có giáo dưỡng cao đến đâu cũng không giữ được phong thái, chỉ có vài nam tử gan dạ, còn tò mò nhìn về phía con gấu.