Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 218



 

Bên cạnh những bụi hoa dựng lên từng hàng giá đèn, treo đầy những chiếc hoa đăng lộng lẫy, khiến người ta hoa mắt. Pháo hoa rực rỡ nở rộ trên đầu, bay lả tả như những cánh hoa tản ra, tiếng cười tiếng ồn ào vang vọng không ngớt, thật sự như một khu chợ dân gian.

 

Vệ Trăn xuyên qua những chiếc hoa đăng, khuôn mặt trắng như tuyết lấp lánh ánh sáng.

 

Hai người dừng lại trước một giá đèn, Công Tôn Nhàn nhìn câu đố trên đèn lồng, hỏi Vệ Trăn có đoán được đáp án không, Vệ Trăn khẽ nhíu mày, ngẩng đầu suy nghĩ kỹ, nhưng lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong đám đông đối diện.

 

Thiếu niên đứng nghiêng mình dưới gốc cây hoa, khuôn mặt được hoa đăng chiếu sáng, những đốm sáng lốm đốm xuyên qua tán cây rải rác khắp người hắn, hắn đang trò chuyện với vài người bạn bên cạnh, dường như nói đến chuyện gì thú vị, khóe môi khẽ nhếch lên.

 

Như cảm nhận được ánh mắt đang đặt trên người mình, Kì Yến quay đầu lại, vốn chỉ là vô tình liếc nhìn, nhưng lại vừa vặn chạm phải ánh mắt của Vệ Trăn.

 

Xung quanh thoảng hương thơm thoang thoảng, người qua lại tấp nập, hoa đăng rực rỡ, hai người cách đám đông xa xa nhìn nhau.

 

Tim Vệ Trăn đập thình thịch nhanh hơn, chỉ cảm thấy có một lực vô hình đang kéo lấy tim nàng.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

"Công chúa?" Công Tôn Nhàn khẽ gọi một tiếng, Vệ Trăn hoàn hồn nói: "Thời gian tiệc tối sắp đến rồi, chúng ta cũng nên vào chỗ."

 

Công Tôn Nhàn đáp lại, cùng Vệ Trăn rời khỏi bụi hoa, vừa đi được một bước, lại đột nhiên dừng lại, nói với Vệ Trăn: "Công chúa đi trước đi, lát nữa ta sẽ quay lại."

 

Vệ Trăn khó hiểu nhìn bóng nàng rời đi, Phù Sắc bên cạnh lên tiếng: "Công chúa, chúng ta đi trước đi."

 

Vệ Trăn nói: "Chờ nàng ấy một chút."

 

Không lâu sau Công Tôn Nhàn liền quay lại, nhưng lần này trên tay lại có thêm hai chiếc đèn lồng, nàng chạy nhanh thở hổn hển, hai bên má ửng hồng, nhét một chiếc đèn lồng hình con thỏ vào tay Vệ Trăn.

 

Vệ Trăn nâng đèn lồng hình con thỏ lên, cười nói: "Vừa nãy cô nương đi tìm đèn lồng sao?"

 

Công Tôn Nhàn gật đầu, khoác tay Vệ Trăn đi về phía trước, thì thầm vào tai nàng: "Ta vừa nãy đi gặp Cơ Ốc, chiếc đèn lồng này là ngài ấy tặng ta."

 

Vệ Trăn sững sờ, nếu đèn của Công Tôn Nhàn là Cơ Ốc tặng, vậy chiếc đèn lồng hình con thỏ của mình…

 

Công Tôn Nhàn nhướng mày, Vệ Trăn theo ánh mắt nàng liếc nhìn, trong khóe mắt mơ hồ bắt được bóng dáng quen thuộc đó, đầu ngón tay không khỏi nắm chặt chiếc đèn lồng hình con thỏ trong lòng.

 

Chiếc đèn trên tay mình, là Kì Yến tặng sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Công Tôn Nhàn hỏi: "Công chúa có thích không?"

 

Vệ Trăn khẽ cười, tay vuốt ve đôi tai của chú thỏ giấy, hơi ấm của nến truyền qua lớp giấy mỏng đến đầu ngón tay, rồi đến trái tim, một luồng ấm áp tràn ngập tâm hồn.

 

Vệ Trăn cười ngọt ngào: "Thích."

 

Phù Sắc bên cạnh lại thúc giục: "Công chúa, đừng để lỡ thời gian."

 

Mọi người đều đi về phía điện tiệc, Vệ Trăn cũng cất bước, nhưng khi bước lên hành lang dài, vẫn khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía nơi thiếu niên đang đứng.

 

Chàng trai trẻ khoác áo choàng lông cáo đen đứng dưới gốc cây hoa, dung mạo thanh tuấn cao quý, vẻ đẹp như ngọc sáng ngời. Bóng dáng hắn bị kéo dài dưới ánh trăng, càng thêm cao ráo tuấn mỹ. Đêm nay tuyết phủ khắp vườn, trăng soi ngàn dặm, mà giữa muôn ánh đèn rực rỡ, trước mặt hắn, dường như tất cả ánh sáng đều trở nên lu mờ.

 

Một luồng ấm áp dâng lên trong lòng Vệ Trăn, làm tan chảy sự xa cách vì nhiều ngày không gặp hắn.

 

Vệ Trăn ôm chặt chiếc đèn thỏ trong lòng, bước chân nhẹ nhàng, tà váy lay động.

 

Phù Sắc đi theo sau các nàng. Trong mắt Phù Sắc, Vệ Trăn hành sự điềm tĩnh, nhưng cũng chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, cũng sẽ cảm thấy tò mò và mới mẻ với những điều như vậy.

 

Vệ Trăn theo Công Tôn Nhàn vào tiệc, trong đại điện đã sáng rực những cây nến chói mắt.

 

Ngụy Tướng từ xa đến, Tấn Quốc thịnh tình khoản đãi, yến tiệc hôm nay không giống gia yến tùy tiện, Tấn Vương không gọi Vệ Trăn ở bên cạnh, Vệ Trăn liền cùng Công Tôn Nhàn ngồi lẫn vào đám người phía dưới, đặc biệt chọn vị trí khuất ở phía sau không gây chú ý.

 

Ngụy Tướng vào điện, dâng châu báu cho Tấn Vương, bày tỏ sự thăm hỏi.

 

Ngụy Tướng cử chỉ tao nhã, lời nói không kiêu ngạo không tự ti, khiến người ta như được tắm trong gió xuân.

 

Vệ Trăn ngồi xuống, hạ giọng nói: "Ta nghe nói Ngụy Tướng trẻ tuổi tài cao, nhưng không ngờ lại trẻ đến thế, chắc cũng chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi."

 

Công Tôn Nhàn gật đầu: "Ngụy Tướng đó xuất thân từ công thất Ngụy Quốc, là đường huynh muội của Công chúa sắp gả đến Tấn Quốc. Ngụy Tướng tướng mạo tuấn tú, vậy Nguỵ Công chúa không phải cũng sẽ cực kỳ xinh đẹp sao?"

 

Lúc này, Tấn Vương phía trên mở lời, hỏi Ngụy Tướng, khi nào Nguỵ Công chúa có thể nhập Tấn.