Ngụy Tướng nói: "Đợi khi bệnh tình của Công chúa chuyển biến tốt, nhất định sẽ nhập Tấn. Không phải Đại Vương thần không muốn Công chúa rời Ngụy, mà thật sự là Công chúa bị bệnh tật hành hạ."
Tấn Vương nói: "Nếu Công chúa bệnh lâu không chữa, chẳng lẽ tôn nhi của quả nhân cứ phải chờ mãi sao? Mong Ngụy Tướng cho một thời gian cụ thể, đảm bảo Công chúa có thể nhập Tấn."
Vệ Trăn hiểu Tấn Vương, biết Tấn Vương phàm là dùng giọng điệu như vậy, đó là cực kỳ không vui rồi.
Không khí trong điện dần đông cứng lại, ngay cả tiếng nhạc cũng ngừng.
Ngụy Tướng vung tay áo lên: "Mong Đại Vương khoan dung, Công chúa bệnh tật quấn thân, thực sự không thể chống đỡ để đến Tấn Quốc. Thần biết Đại Vương muốn kết hảo hai nước, nhưng Đại Vương của chúng thần dưới gối cũng chỉ có duy nhất vị Công chúa này, nếu hôn sự này khiến Đại Vương không hài lòng, chi bằng cứ hủy bỏ trước…"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Tấn Vương khẽ hừ một tiếng, gọi: "Cơ Uyên."
Một bóng người bước ra từ bên cạnh, từ từ quỳ xuống trước thềm: "Tôn nhi có mặt."
Tấn Vương nói với Cơ Uyên: "Nếu đã vậy, đợi ngày Ngụy Tướng về nước, con hãy theo Ngụy Tướng cùng vào Ngụy, đến thăm Nguỵ Công chúa. Quả nhân nghĩ, đôi trẻ này, bị chậm trễ lâu như vậy, Ngụy Tướng sẽ không từ chối chứ?"
Ngụy Tướng ngẩng đầu, định nói gì đó, Tấn Vương đã vung tay áo nói: "Thượng vũ nhạc."
Đây là từ chối tiếp tục trò chuyện với Ngụy Tướng.
Người sáng suốt đều có thể thấy, Tấn Vương đã nổi giận.
Ngụy Tướng thở dài một tiếng, cung kính vâng lời, trở về chỗ ngồi.
Trong yến tiệc, Công Tôn Nhàn quay đầu nhìn Vệ Trăn: "Vì sao Ngụy Quốc không chịu đưa Công chúa nhập Tấn?"
Vệ Trăn khẽ nói: "Mọi việc đều có lý do đằng sau, có lẽ Nguỵ Công chúa thật sự bị bệnh tật quấn thân."
Khi các vũ nữ bước vào điện, tiếng tơ trúc nhẹ nhàng vang vọng khắp đại điện, nhạc công gảy đàn gõ chuông, người đ.á.n.h trống vỗ mặt trống, các loại âm thanh hòa quyện vào nhau, giữa những chén rượu giao nhau, yến tiệc lại trở nên náo nhiệt.
Vệ Trăn nhìn về phía trước, Kì Yến ngồi sau bàn, đặt chén rượu xuống, tay ôm ngực, Vệ Trăn nghĩ hắn còn vết thương trên người, không nên uống rượu, mày không khỏi nhíu lại đầy lo lắng.
Đến khi rượu đã ngấm, Công Tôn Nhàn bên cạnh kéo tay Vệ Trăn, nói muốn cùng nàng rời tiệc, ra ngoài hóng gió.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong tiệc có không ít người đã rời chỗ, chỗ ngồi của các nàng ở góc khuất, lúc này đi ra ngoài, cũng không gây chú ý nhiều.
Vệ Trăn gật đầu, cùng nàng đứng dậy.
Phù Sắc đưa tay ngăn lại, dường như cảm thấy không ổn.
Vệ Trăn nói: "Ta đi cùng Công Tôn tiểu thư, có nàng ấy đi cùng ta, cô cô có thể yên tâm không?"
Phù Sắc do dự một lúc, rồi cũng gật đầu: "Được, vậy Công chúa đi nhanh về nhanh."
Hai người họ bước qua ngưỡng cửa, cùng nhau ra khỏi đại điện. Phù Sắc nhìn bóng Vệ Trăn rời đi, lại nhìn lên Tấn Vương phía trên, do dự một hồi, cuối cùng vẫn không dám để Vệ Trăn rời khỏi tầm mắt mình.
Phù Sắc vén váy, nhanh chóng đi về phía ngoài điện, muốn đuổi kịp Vệ Trăn.
Nhưng hôm nay chợ đèn người qua lại tấp nập, ngoài các huân tước quý tộc, các thị nữ hoạn quan trong cung cũng muốn nhân đêm nay mà thư giãn.
Phù Sắc chậm một bước, chính vì chậm chạp một chút này, khi nàng đến khu chợ đèn lồng, đã không còn tìm thấy bóng dáng Vệ Trăn, lòng nàng không khỏi trĩu xuống.
Bên kia, Công Tôn Nhàn đã đưa Vệ Trăn rời khỏi hội đèn lồng. Hai người đi đến nơi ánh đèn thưa thớt, Vệ Trăn bị nàng kéo đi tiếp, khó hiểu hỏi: "Người muốn đưa ta đi đâu? Chúng ta ra ngoài cũng đã lâu rồi, nên về thôi."
Công Tôn Nhàn quay đầu lại nói: "Cơ Ốc hẹn gặp ta, Công chúa đi cùng ta đi. Còn về việc đi đâu, người đến đó rồi sẽ biết."
Vệ Trăn nghe Công Tôn Nhàn muốn gặp Cơ Ốc, liền đi theo. Những ngày qua, việc che đậy cho hai người họ đã trở nên quen thuộc.
Công Tôn Nhàn đưa Vệ Trăn đến một sân viện hẻo lánh, trong viện không có thị vệ canh gác, chỉ có một gian tẩm điện vẫn còn thắp đèn.
Công Tôn Nhàn đẩy cửa bước vào, Vệ Trăn vốn nghĩ chỉ gặp Cơ Ốc, nhưng không ngờ trong điện còn có một người khác.
Chàng trai trẻ tuổi đứng quay lưng về phía Cơ Ốc, nghe tiếng mở cửa, quay đầu lại. Nhìn thấy Vệ Trăn, hắn cũng sững sờ, rồi hỏi Cơ Ốc: "Sao huynh lại đưa nàng ấy đến đây?"
Cơ Ốc thở dài nói: "Hai người các ngươi cũng đã lâu không gặp mặt rồi, hôm nay ta cùng A Nhàn ra ngoài, liền nghĩ hai người các ngươi cũng nên hàn huyên một lát. Yên tâm đi, nơi đây hẻo lánh, chắc sẽ không có ai đến đâu."
Cơ Ốc nháy mắt ra hiệu cho Công Tôn Nhàn, cùng Công Tôn Nhàn bước qua ngưỡng cửa. Trước khi đi, Cơ Ốc hạ giọng nói với Vệ Trăn: "Hắn mới trở về từ Sở địa trước Tếtt, trên người lại có thêm vết thương mới, người hãy quan tâm chăm sóc hắn nhiều hơn chút nhé."