Y công từng nói với Tấn Vương rằng tuyệt đối không được tức giận, nhưng Tấn Vương lúc này đã không thể kiềm chế cơn giận, trước mắt một trận mờ mịt, bảo kiếm trong tay ông tuột ra, rơi xuống đất phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Tấn Vương nhìn người trước mặt nói: "Quả nhân xử trí các ngươi, không phải vì các ngươi tư thông, mà vì các ngươi to gan lớn mật, dám lừa dối quả nhân. Công lao nam hạ của ngươi đã bù đắp cho tội lỗi ngày hôm nay, tội c.h.ế.t tạm thời có thể miễn, nhưng tội sống khó tha."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Tấn Vương thở dài một hơi: "Nếu sớm biết ngày hôm nay, ngươi có hối hận vì đã dây dưa không rõ với Công chúa hòa thân không?"
Kỳ Yến im lặng một lát, chỉ cúi người xuống: "Công lao của thần và tội lỗi của Công chúa bù đắp cho nhau, còn bản thân thần thì tùy Đại Vương trách phạt, thần xin tạ ơn Đại Vương."
Đây chính là sự không hối cải trắng trợn.
Kỳ Yến cúi mình vái lạy lần nữa.
Tấn Vương cười khen: "Ngoại tôn của quả nhân quả thực có bản lĩnh."
"Người đâu, giải Kỳ Yến ra ngoài, trước tiên ban thưởng hai mươi roi!"
Vệ Trăn nghe thấy liền ngẩng đầu lên, hình phạt roi trong cung đặc biệt tàn khốc, lại thêm là mùa đông, hình phạt đó tuyệt đối không phải người thường có thể chịu đựng được, Vệ Trăn nói: "Kỳ Tướng quân trên người còn có vết thương, không thể chịu hình phạt nữa."
Tấn Vương cúi mắt nhìn xuống: "Vệ Trăn, ngươi cầu xin cho hắn, là muốn chịu phạt thay hắn sao?"
Ông nheo mắt lại, nhìn thiếu niên đã đi ra ngoài điện và quỳ xuống, ra lệnh cho thị vệ bên cạnh: "Công chúa đã muốn đi cùng, vậy thì các ngươi hãy đưa nàng ra ngoài."
Hồng Thạc khuyên: "Đại Vương, Công chúa thân thể yếu ớt."
Tấn Vương không hề động lòng: "Đè nàng xuống, để nàng nhìn rõ người đàn ông của nàng chịu hình phạt như thế nào."
Vệ Trăn bị trói hai vai, bị ép quỳ trên nền đất lạnh buốt.
Gió lạnh rít gào, tuyết trắng như lông ngỗng bay vào điện, rơi trên người Vệ Trăn.
Mắt Vệ Trăn đỏ hoe, chỉ nghe thấy tiếng "chát" vang lên, roi đã quất xuống, toàn thân nàng run lên, như thể người bị roi quất là chính mình.
Nàng cố sức giãy giụa, lại bị đè quỳ xuống đất, định mở miệng gọi, nhưng miệng mũi lại bị bịt kín, chỉ còn lại tiếng nức nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiếu niên quỳ trong tuyết, không một tiếng động, những hạt tuyết làm ướt mái tóc mai của hắn, ánh mắt hắn lạnh băng, trong xương cốt dường như có một sức chịu đựng kiên cường đang chống đỡ hắn.
Dần dần, có thứ chất lỏng nóng hổi nào đó rơi xuống người Vệ Trăn.
Cổ nàng đã dính m.á.u của hắn, quay đầu lại, quỳ lạy về phía Tấn Vương ở phía trên, nghẹn ngào nói: "Con không cần công lao của thiếu tướng quân để chuộc tội cho con, con có việc quan trọng muốn bẩm báo với Đại Vương. Đại Vương có thể dừng lại ở đây không?"
Tấn Vương đứng chắp tay sau lưng, im lặng không nói.
Vệ Trăn nói: "Đại Vương có biết, trong bữa tiệc đêm Giao thừa, con thú dữ tấn công Đại Vương tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, trong cung Đại Vương có nội gián, đã xông hương liệu lên áo choàng của Đại Vương, khiến dã thú phát điên, mấy ngày nay con đang điều tra việc này…"
Nàng c.ắ.n chặt răng, từng giọt lệ rơi lã chã xuống mu bàn tay: "Hài nhi có thể tìm ra kẻ đó là ai cho Đại Vương, chỉ cầu Đại Vương tha cho Kỳ tướng quân."
Tấn Vương quay người lại, cau mày, ánh mắt dừng lại trên người nàng, rồi lại nhìn về phía thiếu niên đứng sau nàng.
Tuyết lớn phủ kín vai thiếu niên, từng roi quất xuống, đ.á.n.h vào người hắn, phát ra âm thanh xé rách da thịt. Thiếu niên dần khom lưng, nhưng hai tay chống đỡ trên mặt đất, không hề gục ngã, rồi lại từ từ đứng thẳng dậy, đối mặt với Tấn Vương.
Tấn Vương nhìn Hồng Thạc: "Ngươi đi hỏi hắn, có biết tội của mình không."
Hồng Thạc nghe vậy vội vàng đi ra, nhưng câu trả lời nhận được lại là: "Thần không biết có tội tình gì."
Tấn Vương nhìn thấy khóe miệng thiếu niên rỉ máu, đôi mắt đẹp đó đối diện với Tấn Vương, khóe môi khẽ nở một nụ cười.
Vào lúc roi cuối cùng sắp giáng xuống, một bóng dáng mảnh mai bên cửa, thoát khỏi sự kiềm chế của binh lính lao ra.
Tuyết lớn bay lả tả, thiếu nữ trong bộ váy đỏ lao về phía thiếu niên, m.á.u trên roi không ngừng nhỏ xuống, lại lẫn với tuyết lạnh buốt. Roi quất xuống, mang theo cả rét giá và m.á.u tươi, đau đến mức có thể khiến da thịt nứt toác, m.á.u trào ra đỏ thẫm.
Vệ Trăn run rẩy, ôm chặt Kỳ Yến, roi quất vào lưng Vệ Trăn, xé rách chiếc váy lộng lẫy của nàng, một vết m.á.u kinh hoàng hiện ra.
Chỉ nghe thấy tiếng vải xé, xung quanh im lặng hẳn. Thị vệ dừng roi quất, trời đất chỉ còn lại tiếng tuyết rơi.
Máu từ người nàng văng ra, rơi vào khóe mắt Kỳ Yến, Kỳ Yến ngơ ngác nhìn nàng, thiếu nữ vòng tay ôm lấy cổ hắn, nước mắt thấm đẫm hõm cổ hắn.