Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 225



 

Tấn Vương nói: "Vệ Trăn, ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi vẫn còn chút giá trị với quả nhân, nếu không với tội khi quân của ngươi, quả nhân hôm nay sẽ xử tử ngươi ngay."

 

Ngụy Ngọc lên tiếng nói: "Đại Vương…"

 

Tấn Vương nói: "Ngụy Tướng sao lại đặc biệt quan tâm Công chúa Sở quốc như vậy?"

 

Ngụy Ngọc cười bồi: "Thần chỉ là thấy Công chúa có vết thương trên người, trời lạnh giá, đất đai băng giá như vậy, Đại Vương chi bằng hãy bảo Công chúa đứng dậy trước đi?"

 

Tấn Vương nhìn Hồng Thạc, Hồng Thạc hiểu ý: "Nô tài đây ạ."

 

"Đưa Vệ Trăn đến điện phụ, nhốt lại không cho nàng ra ngoài."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Vệ Trăn ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch, môi không còn chút sắc, cầu xin nhìn hắn.

 

Tấn Vương không hề động lòng, quay lưng đi. Đến khi người phía sau bị kéo đi, đại điện yên tĩnh trở lại, Tấn Vương mới quay đầu lại.

 

Chỉ một cái nhìn, hắn đã thấy vết m.á.u nhỏ trên đất. Có cung nhân đi ra quỳ xuống, dùng tay áo lau đi vết máu.

 

Ánh mắt Tấn Vương d.a.o động, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Mở miệng lần nữa, giọng nói ông đã trở lại bình thản, không nghe ra chút cảm xúc nào: "Ngụy Tướng, chúng ta vào trong bàn chuyện đi."

 

Ngụy Ngọc hoàn hồn nói: "Vâng."

 

Chỉ là nói là bàn chuyện, nhưng tâm trí Ngụy Ngọc lại hoàn toàn đặt vào Vệ Trăn.

 

Vệ Trăn được Hồng Thạc đưa đến một điện phụ phía sau điện. Vừa vào, Hồng Thạc liền bảo cung nữ đốt lò sưởi trong điện, một mặt sai người đi gọi y công.

 

"Vết thương trên người Công chúa không nhẹ, cần phải gọi y công đến băng bó cẩn thận, nếu không chẳng những sẽ để lại sẹo, mà e rằng sau này di chứng sẽ không nhẹ."

 

Vệ Trăn lại hoàn toàn không nghe lọt tai, từ trong điện đi vào, đôi mắt hoảng loạn đảo quanh, nhìn ra ngoài điện: "Kỳ Yến thế nào rồi?"

 

Hồng Thạc nói: "Tướng quân cũng đã được đưa về tẩm điện, Công chúa cứ yên tâm, cũng đừng bận tâm đến tướng quân nữa."

 

Vệ Trăn nhấc chân định đi ra ngoài, bị Hồng Thạc đưa tay chặn lại.

 

Nàng dùng sức giãy giụa, trong mắt nổi lên gợn sóng: "Công công, ta biết người có lòng tốt, vừa rồi trong điện đã nói đỡ cho ta và tướng quân, người cứ để ta đi xem một chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đôi mắt nàng mỏng manh đỏ hoe, những giọt lệ trong veo thấm đẫm đôi mắt mờ mịt sương, cả người nàng như bị kinh hãi quá độ, Hồng Thạc cũng không đành lòng.

 

Lời vừa dứt, cửa điện bị người từ ngoài đẩy vào, y công đi vào, Vệ Trăn nhìn thấy Lương Thiền đang lo lắng đứng đợi ngoài điện, vội vàng hỏi: "Kỳ Yến thế nào rồi?"

 

Lương Thiền run rẩy nói: "Công chúa, người của Đại Vương đã đưa Thiếu tướng quân xuống, nhốt ngài ấy trong tẩm điện, không cho ai đến chữa trị cho Thiếu tướng quân."

 

Vệ Trăn cau mày: "Trên người chàng nhiều vết roi như vậy, sao có thể không chữa trị?"

 

Vệ Trăn muốn giãy khỏi vòng tay của Hồng Thạc, Hồng Thạc dần kiệt sức, vội vàng gọi thị vệ vào.

 

Hắn lắc đầu khuyên nhủ: "Công chúa, xin người hãy suy nghĩ kỹ. Chuyện của người và tướng quân đã khiến Đại vương không hài lòng. Nếu người cố chấp bước ra khỏi cánh cửa này, e rằng Đại vương sẽ không bao giờ tha thứ cho người nữa."

 

Cũng chính khoảnh khắc lời nói đó vừa thốt ra, Vệ Trăn liền đẩy mạnh hắn.

 

Hồng Thạc loạng choạng, dựa vào bàn án mới giữ vững được thân mình, nhìn thấy thiếu nữ đã chạy ra ngoài.

 

Tuyết lớn rơi dày đặc, thiếu nữ trong bộ váy đỏ rực lao về phía trước. Váy áo lộng lẫy của nàng lướt qua mặt đất, bay phấp phới trong gió. Trâm cài tóc bằng vàng và trang sức ngọc ngà trên người nàng đồng loạt rung động, va chạm vào nhau tạo ra âm thanh trong trẻo.

 

Tuyết rơi quá lớn, nàng loạng choạng ngã quỵ xuống đất, rồi lại chống tay đứng dậy. Trâm cài tóc giữa mái tóc trượt xuống, rơi xuống đất. Nàng không kịp nhặt, vội vàng vén váy áo rồi lại chạy tiếp. Vết thương sau lưng cứ thế phơi bày trong gió lạnh và tuyết giá.

 

Hồng Thạc nhìn bóng dáng ngày càng xa dần, vẻ mặt già nua hiện lên nỗi lo lắng sâu sắc. Thị vệ bên cạnh hỏi có cần đuổi theo không, Hồng Thạc trầm mặc một lúc lâu, thở dài nói: "Thôi được rồi, cứ để Công chúa đi đi."

 

Đêm nay, trong cung điện tổ chức yến tiệc, không ít người vẫn chưa rời đi, nên đều nhìn thấy thiếu nữ đang chạy như điên trong tuyết.

 

Tà váy của Vệ Trăn cuộn lên dưới chân, gió rít bên tai. Lông mi nàng đã đóng một lớp băng, không phân biệt được nước trên mặt là nước mắt hay nước tuyết.

 

Gió lạnh cắt da cắt thịt lùa vào mắt nàng. Nàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt, hai chân gần như mất cảm giác.

 

Trong tẩm điện của Kỳ Yến, đại điện không có lò sưởi, hơi lạnh xâm chiếm mọi ngóc ngách.

 

Kỳ Yến cởi trần, nằm sấp trên giường, đang được Tả Doanh kiểm tra vết thương và bôi t.h.u.ố.c sau lưng.

 

Kỳ Yến cảm nhận được cảm giác bỏng rát khi t.h.u.ố.c rắc lên lưng, nhịn đau quay đầu hỏi: "Nàng ấy thế nào rồi?"