Tả Doanh chần chừ một lát, lắc đầu: "Đại vương đã nhốt Công chúa trong điện, không cho nàng ấy ra ngoài."
Kỳ Yến cụp mắt, khẽ nói: "Thế thì tốt rồi, Đại vương không động đến nàng ấy là đã tha cho nàng ấy rồi."
Hắn dừng lại một lát, rồi đột ngột ngồi dậy. Tả Doanh không kịp trở tay, toàn bộ số t.h.u.ố.c bột liền đổ hết lên lưng Kỳ Yến.
Trán Kỳ Yến lấm tấm mồ hôi, tóc mái ẩm ướt, nói: "Trước tiên không cần chữa thương cho ta. Tả Doanh, ngài hãy đi truyền lời cho nàng ấy giúp ta. Cứ nói không cần lo lắng cho ta, ta rất tốt, ngài hãy bảo nàng ấy an tâm ở lại chỗ Đại vương, đợi vài ngày nữa Đại vương nguôi giận là được."
Hắn nhấn mạnh từng chữ: "Bảo nàng ấy đừng vì ta mà làm trái ý Đại vương."
Tả Doanh nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, Kỳ Yến đã nói: "Đi đi!"
Nhưng vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên một loạt tiếng bước chân, sau đó là tiếng trường mâu của thị vệ va chạm vào đất vang lên giòn giã.
"Công chúa, người không thể vào!"
Giọng thiếu nữ yếu ớt, nhưng vẫn lọt qua cửa sổ truyền đến tai Kỳ Yến: "Để ta vào."
Tả Doanh sửng sốt, nhìn người bên cạnh, Kỳ Yến đã không còn ở đó, bước nhanh về phía ngưỡng cửa.
Ngoài điện, thiếu nữ đẩy thị vệ ra, xông thẳng vào từ bên ngoài sân, xuyên qua làn tuyết mù mịt, nàng lao nhanh về phía Kỳ Yến.
Thị vệ phía sau cố gắng đưa tay giữ nàng lại, nhưng chỉ chạm được một sợi tóc dài của nàng.
Nàng xuyên qua tuyết trắng mênh mông, khoảnh khắc nhìn thấy hắn, đôi mắt đen láy trong veo của nàng rưng rưng lệ.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Nàng mấy bước đi lên bậc thềm, lao vào vòng tay hắn, mang theo một luồng hơi lạnh ẩm ướt.
Mái tóc ẩm ướt của Vệ Trăn dựa vào lòng hắn, trái tim đang đập rộn ràng của nàng va vào lồng n.g.ự.c hắn, những giọt nước mắt rơi vào hõm cổ hắn. Kỳ Yến siết chặt vòng tay quanh eo nàng, khoảnh khắc này, mọi cảm xúc bị kìm nén trong cơ thể hắn đều tuôn trào về phía nàng.
Hắn nhẹ nhàng gọi: "A Trăn."
Vệ Trăn ôm chặt lấy hắn, khẽ nói bên tai hắn: "Đại vương không cho ta đến, nhưng ta vẫn muốn gặp chàng một lần. Nghe nói ngài ấy không cho thái y chữa trị cho chàng, chàng có sao không…"
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng, nhìn thấy tuyết rơi trên người hắn, đưa bàn tay lạnh cóng ra, lau đi những hạt tuyết trên thái dương hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng đương nhiên biết hậu quả của việc chạy đến gặp hắn như thế này, nhưng nàng không thể nhìn hắn chịu khổ, không thể rời xa hắn, tiếng nói sâu thẳm trong lòng thúc giục nàng đến gặp hắn.
Tuyết rơi, trời đất băng giá, nhưng trong vòng tay hắn lại vô cùng ấm áp, Vệ Trăn rưng rưng nước mắt tựa đầu vào vai hắn.
Kỳ Yến nói: "Ta không sao, Tả Doanh vừa rồi ở bên cạnh ta, hắn đang bôi t.h.u.ố.c cho ta."
Vệ Trăn nghe vậy liền kéo hắn vào nhà: "Để ta xem vết thương của chàng."
Nàng đóng cửa điện lại, ngăn gió tuyết bên ngoài. Vừa bước vào, nàng đã nhìn thấy trên vai và lưng thiếu niên chằng chịt những vết roi hằn sâu đáng sợ, có chỗ m.á.u đã đông lại đen kịt, có chỗ vẫn không ngừng rỉ m.á.u tươi, trông thật kinh hoàng, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Hôm nay, thị vệ thi hành án chưa đ.á.n.h đủ số roi. Nếu thật sự hai mươi roi đều giáng xuống hoàn toàn, thì trên lưng hắn sẽ không còn một mảnh da lành lặn nào.
Vệ Trăn bước tới: "Băng gạc đâu, để ta băng bó cho chàng."
Tả Doanh đưa lọ t.h.u.ố.c cho nàng, nàng đỡ Kỳ Yến nằm sấp xuống, dùng khăn ướt nhúng nước nóng trong chậu nước bên cạnh, trước tiên lau sạch tuyết trên người Kỳ Yến.
Ngọn nến nổ lách tách một tia lửa, Tả Doanh nhìn cảnh tượng này, lặng lẽ lui ra ngoài, để lại trong điện chỉ có hai người họ.
Bóng dáng Vệ Trăn được ánh nến chiếu sáng, nàng cúi đầu băng bó cho hắn, những giọt nước trượt xuống từ mái tóc ẩm ướt. Nàng thậm chí còn không để ý đến việc mình ướt sũng, lưng còn có vết thương.
Đầu ngón tay nàng lướt qua làn da không bằng phẳng của Kỳ Yến, cảm thấy thân thể Kỳ Yến khẽ run lên trong lòng bàn tay mình.
Vệ Trăn nói: "Ta biết rất đau, chàng cố chịu đựng một chút, sẽ nhanh khỏi thôi."
Gò má hắn co giật, nhịn những cơn đau đó, không nói tiếng nào, chỉ vùi mặt vào gối. Vệ Trăn ở bên cạnh nói chuyện, muốn hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
Giọng Kỳ Yến khàn khàn: "Nàng thế nào rồi?"
Vệ Trăn không ngừng tay, khẽ nói: "Ta rất tốt."
Kỳ Yến im lặng một lát, ngón tay siết chặt gối, quay đầu lại, mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, ánh sáng xung quanh mờ ảo, môi hắn tái nhợt, nhưng đôi mắt nhìn nàng lại đặc biệt sáng: "Nàng đi dự tiệc mặc đúng chiếc váy này, vết thương trên người vẫn chưa được xử lý, sao còn nói mình không sao?"
Vệ Trăn cụp mắt, thắt nút băng gạc trong tay.
Hắn thấy nàng không nói gì, giọng nói khó nhọc: "Chuyện hôm nay là do ta liên lụy nàng, nàng vốn dĩ không cần phải chịu một roi đó…"