Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 230



 

Điều này khiến Hồng Thạc sững sờ.

 

"Công công." Hồng Thạc nghe thấy tiếng Vệ Trăn, quay mắt nhìn nàng, nàng mở miệng nói: "Cuốn sách về thuế má và dân số Sở quốc mà Đại Vương trước đây bảo ta biên soạn, ta đã hoàn thành được phần lớn, vừa rồi đã sai cung nhân đi lấy, sẽ sớm được mang đến. Công công có thể chuyển giúp không?"

 

Nàng lại gần hơn một chút, hạ giọng nói: "Còn chuyện có gian tế ẩn nấp bên cạnh Đại Vương nữa."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Hồng Thạc thở dài: "Vậy nô tài sẽ đi truyền lời giúp hai vị một lần nữa."

 

Ông ta chậm rãi quay người lại, đi vào điện Vương, lần này ra nhanh hơn lần trước rất nhiều.

 

Ông ta làm một cử chỉ: "Mời Công chúa và tướng quân."

 

Hai người đỡ nhau bước vào sân, đến cửa cung điện thì buông tay nhau ra, lần lượt bước vào. Trong điện đốt chậu sưởi, Tấn Vương tựa vào ghế tựa, xung quanh bao phủ bởi da hổ và lông cáo để giữ ấm, người đang lật xem tấu chương trước mặt, động tác không nhanh không chậm, tao nhã như một vị vua lười biếng.

 

"Thần Kỳ Yến bái kiến Tấn Vương." Kỳ Yến quỳ xuống trước bậc điện, hành lễ với Tấn Vương.

 

Vệ Trăn quỳ gối, ngay khoảnh khắc cúi người, một cơn đau nhói truyền đến từ sau lưng, như thể vết thương bị xé toạc.

 

Người phía trên không lên tiếng, hai người cứ quỳ như vậy, đầu gối Vệ Trăn đau nhức, nàng nhìn Kỳ Yến bên cạnh, hắn cúi thấp hàng mi rậm, sắc mặt bình thản, Vệ Trăn nhìn sang Hồng Thạc nói: "Có thể xin công công đưa những người khác trong điện ra ngoài trước được không?"

 

Hồng Thạc đoán được, nàng muốn nói chuyện người bên cạnh Tấn Vương không trong sạch, liền gật đầu.

 

Sau khi cung nhân bị đuổi đi, Hồng Thạc nhìn Vệ Trăn, ra hiệu cho nàng đứng dậy, đến trước mặt Tấn Vương mà nói rõ.

 

Vệ Trăn bước lên bậc thang, kể tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện về việc nàng phát hiện ra thú dữ tấn công có điều bất thường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chuyện này liên quan rất lớn. Lễ phục của Đại Vương đêm giao thừa do Chế Y Cục gấp rút hoàn thành, sau đó do cung nữ mang đến, giao cho cung điện của Đại Vương, những người may mắn được tiếp xúc với lễ phục, đều phải được hỏi từng người một, không biết Đại Vương đêm qua nghe lời hài nhi, có phái người điều tra không?"

 

Tấn Vương im lặng, Hồng Thạc gật đầu: "Đại Vương đêm qua nghe lời Công chúa, lập tức phái người điều tra việc này. Y phục của Đại Vương từ trước đến nay đều do người chuyên trách bảo quản, những cung nhân có thể tiếp cận y phục của Đại Vương để động tay động chân, bao gồm cả nô tài, tuyệt đối không quá bốn người, tuyệt không phải người bình thường có thể làm được. Đối tượng nghi ngờ đã được khoanh vùng vào những người đó. Ước chừng mấy ngày nữa, bên Ti Ngục có thể khiến người ta nói ra sự thật."

 

Hồng Thạc nhìn Tấn Vương: "Nô tài cũng sẽ đi chịu hình phạt, để chứng minh sự trong sạch."

 

Tấn Vương lật một tờ trúc giản trước mặt, nhàn nhạt nói: "Ngươi đã ở bên cạnh quả nhân mấy chục năm rồi. Nếu thực sự có ý định hại quả nhân thì có rất nhiều cơ hội, hà tất phải mạo hiểm vào đêm giao thừa đó? Cái thân già này, đừng bắt nó đi chịu tội nữa."

 

Hồng Thạc nghe vậy liền vội vàng nói: "Nô tài đa tạ Đại Vương thể tuất."

 

Lúc này, cung nữ mang đồ cho Vệ Trăn cũng đã đến, Vệ Trăn nhận trúc giản từ tay nàng, dâng lên trước mặt Tấn Vương: "Trúc giảnvề thuế má và dân số Sở quốc mà Đại Vương trước đây bảo hài nhi viết, hôm nay hài nhi dâng cho Đại Vương."

 

Hồng Thạc thay người nhận lấy, trải trúc giản ra trên mặt bàn.

 

Vệ Trăn đặt tay lên bụng, cung kính nói: "Vì giữa chừng có tiệc năm mới, thêm vào việc bận rộn xác minh vụ Đại Vương bị tấn công, thời gian gấp gáp, cuốn sách vẫn chưa viết xong, đây là quyển thượng."

 

Tấn Vương cúi mắt, chỉ liếc nhìn trúc giản một cái rồi ngẩng đầu lên, người chậm rãi mở miệng, cuối cùng nói với nàng câu đầu tiên trong ngày hôm nay.

 

"Vệ Trăn, ngươi không đến sớm không đến muộn, cứ nhằm lúc gian tình giữa ngươi và Kỳ Yến bị phát hiện thì mới đến dâng sách cho quả nhân, lại còn chỉ dâng quyển thượng, ngươi nghĩ rằng ngươi có ích với quả nhân, quả nhân không nỡ g.i.ế.c ngươi, liền muốn dùng cái này để uy h.i.ế.p quả nhân sao?"

 

Người đàn ông trước mặt đã ở vị trí cao lâu năm, chỉ cần cúi mắt nhìn xuống, liền khiến toàn thân lỗ chân lông dựng đứng.

 

Vệ Trăn lập tức ngẩng đầu lên, chỉ đối mặt với hai ánh mắt uy nghiêm lạnh lẽo của người: "Đại Vương, hài nhi đã đến Tấn quốc, vậy thì là người Tấn. Đại Vương là Quân, là Vương của hài nhi, hài nhi chỉ nghe lệnh Đại Vương, không dám có chút ý nghĩ viển vông nào, làm sao dám to gan uy h.i.ế.p Đại Vương?"

 

"Ngươi không có ý nghĩ viển vông?" Giọng Tấn Vương đầy châm biếm: "Vậy chuyện đêm qua là ai làm?"