Kỳ Yến ừ một tiếng: "Tấn Vương bảo ta chờ lệnh xử lý, nhưng ta không thể cứ thế mà ngồi chờ triệu kiến được."
Thà chủ động đi gặp còn hơn ngồi chờ c.h.ế.t.
Hắn cười nói: "Đừng lo lắng, ta sẽ không sao đâu."
Vệ Trăn hiểu rõ, Kỳ Yến có mối quan hệ phức tạp với Sở quốc, nếu Tấn Vương làm khó hắn, thì việc của Sở quốc sẽ do ai tiếp quản? Liệu người đó có khả năng như Kỳ Yến để trấn áp Sở Vương, quản lý những công khanh quý tộc ở Sở quốc hay không, vẫn chưa thể biết được.
Đó chính là con át chủ bài của Kỳ Yến.
Cũng giống như Tấn Vương nói với Vệ Trăn tối qua, nàng vẫn còn một chút giá trị lợi dụng với ông.
Vệ Trăn không chỉ có thể làm những việc nhỏ nhặt như gảy đàn, bôi thuốc, xoa bóp trán cho Tấn Vương, nàng từng hiến kế cho Tấn Vương, vì nàng từng quản lý đất phong ở Sở quốc, nên nắm rõ những bí mật về binh mã, lương thực, thuế má có thể sử dụng ở các vùng của Sở quốc. Nàng có thể báo cáo tình hình Sở quốc mà nàng suy đoán được cho Tấn Vương, việc này nàng đã làm được hơn nửa, Tấn Vương cũng đang chờ sau Tết, nàng sẽ giao những cuốn sổ ghi chép bí mật này lên.
Và a đệ nàng ở Sở quốc, được tân Sở Vương tin tưởng, giữ chức vụ cao, nếu Tấn quốc không đối xử tốt với Vệ Trăn, tin tức truyền về tai Vệ Lăng ở Sở quốc, thì chẳng khác nào động đến một sợi tóc mà khiến cả thân thể rung chuyển.
Đêm qua nàng đã làm trái vương ý, chạy ra khỏi tẩm điện Tấn Vương, không phải vì bất chấp tất cả, mà chính vì biết mình có chút giá trị lợi dụng đối với Tấn Vương, muốn đ.á.n.h cược một phen.
Đánh cược một phen, Tấn Vương cuối cùng sẽ đồng ý cho họ ở bên nhau.
Vệ Trăn khoác y phục vào, buộc dây váy, bước đến nắm lấy tay hắn, nói: "Kỳ Yến, ta đi cùng chàng."
.
Kỳ Yến đã ở bên nàng lâu như vậy, cũng hiểu tính cách nàng, tuyệt đối không phải loại người trốn sau lưng người khác, cần người khác giúp giải quyết mọi chuyện.
Ánh tuyết lung linh ngoài cửa sổ chiếu vào đôi mắt nàng, trong mắt nàng hiện lên một nụ cười nhạt: "Chàng không cần lo lắng cho ta, ta có thể đi gặp Tấn Vương. Ta đi cùng chàng, có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết, dù sao cũng tốt hơn là chàng một mình gánh vác tất cả."
Kỳ Yến nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, siết mạnh: "Được."
Hai người bước ra khỏi tẩm điện, cơn gió lạnh ùa vào áo choàng của Vệ Trăn từ bốn phía, khí lạnh xâm nhập khiến nàng không khỏi rùng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng nhấc tay, vén vạt váy, bước xuống bậc thang. Nhưng chỉ vừa đi một bước, vết thương sau lưng đã bị kéo căng, một cơn đau nhói truyền đến.
Bản thân nàng còn như vậy, trên người hắn có biết bao vết roi, e rằng còn khó chịu hơn nhiều.
Kỳ Yến quả thực đi lại rất khó khăn, mỗi bước đi dường như đều tiêu hao hết sức lực của hắn. Vệ Trăn đỡ hắn, để hắn tựa vào người nàng. Hắn phải mất một lúc lâu mới hồi phục được, vẻ đau đớn trên mặt mới giảm bớt đôi chút.
Hắn dần thích nghi với cơn đau này, đợi khi ra khỏi sân, trên đường cung thỉnh thoảng có cung nhân qua lại, hắn không còn vẻ mặt đau khổ như vừa rồi nữa, mỗi bước đi đều vô cùng thong dong, chỉ có Vệ Trăn ở bên cạnh hắn mới biết hắn đang phải chịu đựng nỗi đau lớn đến mức nào.
Nơi đây cách tẩm cung của Tấn Vương không xa lắm, nhưng đoạn đường này lại trở nên vô cùng dài.
Đến khi ra đến ngoài Vương điện, nơi cổ của Kỳ Yến được bao quanh bởi lớp lông cáo đen đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, lông cáo cũng bị làm ướt.
Vệ Trăn giơ tay dùng khăn lau mồ hôi cho hắn, đúng lúc này, tiếng chân giẫm trên tuyết vang lên. Hồng Thạc từ trong sân bước ra.
Vệ Trăn cúi đầu chào người đến: "Công công."
Hồng Thạc nhìn Vệ Trăn, rồi lại nhìn Kỳ Yến bên cạnh nàng, khẽ thở dài: "Công chúa và tướng quân đến rồi sao?"
Vệ Trăn bước lên một bước: "Đêm qua công công vâng lệnh Đại Vương trông nom ta, nhưng lại cố chấp rời khỏi Vương điện, là ta có lỗi với công công. Bây giờ có thể làm phiền công công vào trong bẩm báo với Đại Vương một tiếng được không?"
Vệ Trăn thấy vẻ thất vọng trong mắt ông, ông khẽ nói "Chờ một lát", rồi loạng choạng bước về phía đại điện.
Một lát sau Hồng Thạc trở lại, lắc đầu với hai người.
"Công chúa và tướng quân hãy về trước đi, Đại Vương không muốn gặp hai vị."
"Đại Vương lệnh chúng ta về sao?"
"Vâng, Đại Vương còn nói hai vị cũng đừng ở ngoài điện chờ đợi, dù hôm nay có quỳ cả ngày, người cũng kiên quyết không gặp."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Vệ Trăn nhìn Kỳ Yến, Kỳ Yến lấy ra một vật từ trong áo choàng lông cáo đen: "Cuốn sách này ghi chép về tai mắt của thần ở Sở quốc, dựa vào cuốn sách này có thể biết được việc triều chính Sở quốc, thần muốn dâng vật này cho Đại Vương, không biết Đại Vương có thể gặp thần một lần không."