Nàng quay người đột nhiên ôm lấy Kỳ Yến. Hắn bất ngờ, bị nàng ôm lùi lại một bước, Vệ Trăn ngẩng đầu, trong mắt đón ánh tuyết lấp lánh, cười nói: "Ta biết, là chàng vẫn luôn âm thầm giúp ta tìm kiếm thân thế của ta. Ta vốn chỉ tiện miệng nói khi trên đường đến Tấn quốc, nhưng chàng lại ghi nhớ trong lòng. Kỳ Yến, cảm ơn chàng."
Vệ Trăn nhón chân, ôm lấy vai hắn, dựa đầu vào vai hắn. Đôi mắt thiếu nữ long lanh, nụ cười rạng rỡ, Kỳ Yến rủ mắt, đối diện với nàng, cũng khẽ mỉm cười, tựa đầu vào bên chiếc khăn quàng lông cáo của nàng.
Họ lặng lẽ ôm nhau trong tuyết, mặc cho tuyết lớn vỗ vào người.
Vệ Trăn ngẩng cằm, môi dán vào tai hắn nói: "Sao vừa nãy chàng không nói tiếp, ngoài a đệ, a nương, chàng cũng sẽ ở bên ta, đúng không?"
Kỳ Yến khẽ cười, dùng má cọ vào lông cáo của nàng.
Ngụy Ngọc ra khỏi viện, tâm phúc đứng ngoài tường lập tức đi theo.
Ngụy Ngọc từ khi chia tay Vệ Trăn, đôi lông mày nhíu chặt vẫn chưa hề giãn ra.
Khi Tả Doanh tìm mình, nói rằng miếng ngọc bội do Vệ Trăn nhặt được, nhưng Ngụy Ngọc vừa nhìn thấy Vệ Trăn lần đầu, liền tin chắc người này nhất định là vương nữ.
Vừa nãy Ngụy Ngọc chưa kể toàn bộ thân phận của Công chúa, một là vì kiêng kỵ Kỳ tướng quân đang có mặt ở đây, hai là vì chưa đủ hiểu rõ Công chúa, không biết phẩm cách của nàng, không biết lập trường của nàng, không biết thái độ của nàng đối với nước Ngụy ra sao, vừa rồi tiếp xúc một phen, thấy Công chúa tính cách ôn hòa, là người trọng tình trọng nghĩa, Ngụy Ngọc coi như thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đã có bước giao tiếp và thăm dò đơn giản đầu tiên, khiến Công chúa buông bỏ cảnh giác, tiếp theo việc nhận thân với Công chúa cũng có thể tiến hành thuận lợi.
Thuộc hạ nói: "Đại nhân đã biết thân thế của Công chúa, nhưng tình hình thực sự không mấy khả quan, đại nhân định làm gì tiếp theo, là tiết lộ thân thế của Công chúa, hay là giấu đi trước?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Sao có thể tiết lộ với Tấn Vương?" Ngụy Ngọc quay đầu nhìn tâm phúc: "Công chúa lưu lạc bên ngoài nhiều năm, Đại Vương của ta nhớ nhung Công chúa, chỉ muốn Công chúa trở về Ngụy quốc, nuôi dưỡng nàng dưới gối, chứ không muốn nàng ở lại Tấn quốc."
"Hơn nữa…"
Ngụy Ngọc thấy khó xử: "Nhưng Công chúa đã trưởng thành, lại có tình cảm với Thiếu tướng quân. Nếu thân thế Công chúa bị phát hiện, Tấn Vương nhất định sẽ yêu cầu Ngụy quốc thực hiện hôn ước, như vậy sẽ chia cắt một đôi tình nhân hữu tình, Công chúa chắc chắn sẽ đau khổ, Đại Vương của ta e rằng cũng không đành lòng để Công chúa chịu khổ lớn như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vậy đại nhân thấy, bây giờ nên làm thế nào?"
Ngụy Ngọc chậm rãi bước đi, nhìn về phía vương điện nguy nga phía trước: "Phẩm cách của Thiếu tướng quân thế nào, ta cũng không đủ hiểu rõ. Nếu thật sự là người đáng tin cậy, Đại Vương và ta chắc chắn sẽ giúp Công chúa và hắn ở bên nhau."
Ngụy Ngọc lập tức quyết định: "Ta sẽ ở lại Tấn quốc thêm một thời gian, tạm thời chưa về Ngụy quốc được. Ta sẽ viết một phong thư trước, bàn bạc chuyện này với Đại Vương. Ngươi lát nữa mang nó cùng với thư của Công chúa gửi về Ngụy quốc, giao cho Đại Vương."
Thuộc hạ nói: "Vâng."
***
Chiều tối, ánh hoàng hôn phủ kín bầu trời, những binh lính hộ tống thư tín lên đường rời khỏi kinh đô Tấn quốc. Đội hộ vệ này gồm năm người, đều là những người có võ nghệ cao cường, đi theo quan đạo.
Khi trời gần tối, năm người đến một quán trọ nghỉ chân.
Ánh sáng mờ ảo, đèn dầu leo lét, ánh nến đặc quánh đan xen chiếu lên một bóng người cao lớn đứng bên cửa sổ tầng hai.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào hoa lệ, tay nâng chén trà, giữa làn hơi nóng bốc lên, hắn cúi nhìn mấy con ngựa tốt đang buộc ở chuồng ngựa phía dưới.
Đêm đến canh tý, phía sau vang lên tiếng mở cửa, có người bước vào, hành lễ với người đàn ông: "Điện hạ, năm người đó đã uống t.h.u.ố.c mê, tạm thời chưa tỉnh lại được. Thuộc hạ đã tìm thấy thư tín họ muốn gửi về Ngụy quốc."
Cơ Uyên nhấp một ngụm trà, giơ tay đóng cửa sổ lại. Chiếc nhẫn bạc hình rắn đeo ở ngón cái của hắn lấp lánh ánh bạc dưới ánh trăng.
Hạ nhân đã trải trúc giản ra, Cơ Uyên ngồi xuống: "Ngụy Tướng không yên tâm chỉ phái một hộ vệ hộ tống, lần này đặc biệt phái một đội quân. Ngụy Tấn hai nước giao hảo, trên địa phận Tấn quốc, đương nhiên không ai dám động đến binh mã Ngụy quốc."
Nhưng một mắt xích quan trọng trong đó là Cơ Uyên sớm đã cảm thấy có điều kỳ lạ, nên đã bí mật cho người theo dõi Ngụy Tướng.
Trong cung Tấn quốc không thiếu tai mắt, sáng sớm Ngụy Tướng đi gặp Vệ Trăn, sau đó cho người gửi thư, tất cả chuyện này đều lọt vào tai Cơ Uyên.