Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 236



 

Trước sau vài chục dặm hoang sơ chỉ có một quán trọ này, Cơ Uyên đoán chắc đội quân này sẽ nghỉ chân tại đây vào ban đêm, nên đã cho thuộc hạ chuẩn bị t.h.u.ố.c mê, tối nay sẽ ra tay.

 

Ánh trăng không chiếu sáng được khuôn mặt hắn, Cơ Uyên chạm ngón cái vào trúc giản, nhẹ nhàng kéo dây, nội dung trên trúc giản liền hiện ra toàn bộ trước mặt hắn.

 

Cơ Uyên đọc lướt qua, bàn tay đeo nhẫn nhẹ gõ lên bàn, khóe miệng cong lên.

 

Đèn nến gần đó cháy sáng, đôi mắt u ám của hắn được chiếu rọi, lông mày khẽ nhướng lên: "Nàng là Công chúa Nguỵ quốc sao…"

 

Hạ nhân nghe thấy kinh hãi: "Công chúa Nguỵ quốc?"

 

Cơ Uyên giơ tay, đưa trúc giản cho hạ nhân xem, rồi tựa lưng ra sau.

 

Hạ nhân đọc xong, trong lòng dậy sóng: "Ngụy Tướng sở dĩ tốn công sức tìm kiếm ngọc bội, hóa ra là vì Công chúa lưu lạc bên ngoài. Ngụy quốc muốn giấu trời qua biển, lấy ngọc giả trá ngọc thật, để Công chúa giả thay thế Vệ Trăn nhập Tấn."

 

Hạ nhân quỳ xuống, đặt trúc giản lên bàn: "Điện hạ, chuyện này… Công chúa và Thiếu tướng quân…"

 

Đáng tiếc Nguỵ Công chúa lại là Vệ Trăn, chuyện của nàng với Kỳ Yến đã khiến tất cả người trong Vương cung đều biết.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Hạ nhân không dám nhìn sắc mặt: "Vậy Điện hạ định làm thế nào?"

 

Trong điện vang lên tiếng nước chảy róc rách, Cơ Uyên tự rót cho mình một chén trà, không hề vội vàng, nhìn bó trúc giản khác, như thể thấy điều gì thú vị, đầu ngón tay ấn nhẹ lên trúc giản.

 

Hắn nói khẽ: "Ta và Nguỵ Công chúa có hôn ước từ khi còn trong bụng mẹ, làm thế nào? Đương nhiên là phải thực hiện hôn ước."

 

Tuyết rơi không tiếng động ngoài cửa sổ, một cơn gió đến, nến lung lay, hắn lướt ngón tay trên trúc giản, nói khẽ: "Tiểu tự của nàng, gọi là Ương Ương?"

 

Cơ Uyên đọc xong thư, chậm rãi buộc lại trúc giản, nâng nó lên đưa cho thuộc hạ: "Đặt đồ vật về chỗ cũ, đừng để người Ngụy quốc phát hiện."

 

"Vâng."

 

Hạ nhân lặng lẽ đẩy cửa rời đi. Cơ Uyên chống cằm, lặng lẽ suy nghĩ trong bóng tối, với tình hình hiện tại, bước đi tiếp theo của mình nên làm thế nào.

 

Tuyết rơi tĩnh mịch, màu trắng tinh khiết bao phủ vạn vật.

 

Liên tiếp ba ngày đều là tuyết trời. Sương mù đọng trên rèm cửa, ánh tuyết trong suốt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rải khắp đại điện, cũng chiếu vào màn giường, rải trên một bóng người nằm trên giường.

 

Kỳ Yến từ ngày bái kiến Tấn Vương xong thì chưa hề ra ngoài, vết thương trên lưng cần tĩnh dưỡng, hắn liền ở trong điện dưỡng thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn ngẩng đầu nhìn tuyết không ngừng rơi ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm, hỏi hộ vệ bên cạnh: "Hôm nay là ngày mười ba tháng Giêng, là ngày giỗ của a nương phải không?"

 

Kỳ Yến chống tay lên giường đứng dậy: "Nam Chúc, ngươi mang chậu than ra hiên ngoài, ta đốt ít giấy tiền cho a nương."

 

Hộ vệ đi tìm chậu than: "Thiếu chủ, trong chậu than chỉ còn chút than củi cuối cùng. Buổi tối e rằng không đủ dùng."

 

Kỳ Yến khoác áo choàng ngoài: "Không sao, đủ để đốt giấy tiền là được."

 

Kỳ Yến bị thương quá nặng, không chịu nổi đường xa xóc nảy, nên không thể rời khỏi vương cung đi đến phủ Tướng quân, nhưng trong cung quy củ nghiêm ngặt, muốn tìm những giấy tiền này không dễ dàng, cũng tốn không ít công sức của Kỳ Yến.

 

Kỳ Yến đẩy cửa ra, gió lạnh ào vào, thổi bay tà áo choàng dài của hắn. Hắn bước vào trong tuyết, ngồi xổm xuống, tà áo và phụ kiện cài ngang lưng rủ xuống tuyết, giơ tay rải giấy tiền vào chậu.

 

Ngọn lửa leo lét bốc lên, chiếu sáng khuôn mặt trắng bệch tinh xảo của hắn.

 

Trong mắt Kỳ Yến phản chiếu ánh lửa lập lòe sáng tối. Những hạt tuyết lất phất rơi trên than củi, ngọn lửa chao đảo, sắp tắt, Kỳ Yến nâng tay áo choàng che chắn cho chậu than khỏi gió lạnh.

 

Giấy tiền cháy thành tro tàn, bay theo gió, bay lên bầu trời xám xịt.

 

Kỳ Yến khẽ mỉm cười, khẽ gọi vào không trung lạnh lẽo: "A nương."

 

Nam Chúc đứng bên cạnh nhìn.

 

Kỳ Yến nửa ngồi xổm, dịu dàng tự nói một mình, với giọng điệu của một đứa trẻ, kể cho Công chúa Cơ Cầm nghe về những gì mình đã trải qua trong nửa năm ở Tấn quốc.

 

Giấy tiền đều đã cháy hết, nhưng Kỳ Yến vẫn không động đậy, đợi cho ngọn lửa cuối cùng trong chậu than biến mất hoàn toàn, rồi lại đợi thêm một lúc lâu, sau đó mới từ từ đứng dậy.

 

Nam Chúc đi bưng chậu than: "Thiếu chủ tuổi trẻ anh dũng, giờ đây cũng đã trở thành Tướng quân ở Tấn quốc, Công chúa biết được chắc chắn sẽ an ủi. Lúc này chắc lão tướng quân cũng đang tế điện Công chúa."

 

Kỳ Yến khẽ mỉm cười, chỉnh lại áo choàng, nói: "Chúng ta về thôi."

 

***

 

Trong vương điện, Tấn Vương bàn việc với quần thần, bàn bạc đến tận chiều tối.

 

Sau khi quần thần rời đi, Tấn Vương kéo kéo vạt áo, Hồng Thạc đỡ ông đứng dậy: "Cung nhân đã chuẩn bị bữa tối cho Đại Vương, Đại Vương chỉ cần dời bước đến nội điện là được."