"Đại Vương quên rồi, ngài bảo y công không được bôi t.h.u.ố.c cho thần, cũng không cho cung nhân đưa than củi đến."
Tấn Vương nghe hắn nhắc nhở, nhớ ra mình trong cơn tức giận quả thật đã ra lệnh này.
"Quả nhân bảo ngươi không được đốt than củi, ngươi nhớ rõ mồn một, bảo ngươi không được ở cùng Sở Công chúa, sao ngươi lại không nghe?"
Kỳ Yến im lặng.
Tấn Vương cười lạnh: "Còn cãi với quả nhân, thật không biết cái tính khí này của ngươi học từ ai."
Kỳ Yến nói: "Tính tình của thần kế thừa từ cha mẹ, tự nhiên cũng là thừa hưởng từ tổ tiên."
Hắn nói vẻ mặt thản nhiên, Tấn Vương lại bị nghẹn họng không nói nên lời.
Tấn Vương nói: "Hôm nay là ngày giỗ của mẹ ngươi, ngươi có biết không?"
Hai ba khắc im lặng, Kỳ Yến nói: "Thần chưa từng quên, trước đó đã đốt giấy cho bà ấy rồi."
Vẻ mặt cứng rắn như băng trong mắt Tấn Vương dần tan chảy, ông khàn giọng nói: "Kỳ Yến, ngươi còn nhớ mẹ ngươi không?"
Kỳ Yến nói: "Có chứ. A nương mất sớm, nhưng bao nhiêu năm qua thần vẫn nhớ hình dáng và nụ cười của a nương, nhớ a nương rất thích hoa cài tóc."
Trong ký ức ba bốn tuổi của hắn, bóng dáng a nương tắm mình trong ánh hoàng hôn vàng rực, ngồi trước gương trang điểm, chiếc váy dài mềm mại ôm sát mặt đất, hắn ôm mặt tựa vào đầu gối mẫu thân, phụ thân cài hoa cài tóc cho bà, những viên ngọc và trâm cài tỏa ra ánh sáng lấp lánh, cùng ánh vàng rực rỡ điểm xuyết vào đôi mắt bà, nụ cười bà dịu dàng, đây là một trong số ít những ký ức của Kỳ Yến, chôn sâu trong nơi mềm mại nhất trong lòng.
Kỳ Yến khẽ nói: "Ở đất phong Hạ Thành, thần thường xuyên đến phòng a nương, nhìn thấy những đồ vật bài trí không hề thay đổi, sẽ cảm thấy bà ấy như vẫn ở bên cạnh thần."
Ánh mắt Tấn Vương khẽ d.a.o động, giọng nói mịt mờ như khói: "Phải, nàng ấy thích hoa cài tóc, từ nhỏ đã thích những thứ xinh đẹp, của hồi môn quả nhân tặng nàng ấy đều là các loại trang sức."
Nhớ lại chuyện cũ, những cảm xúc mãnh liệt như thủy triều dâng trào, Tấn Vương thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn người trước mặt: "Quả nhân hỏi ngươi, ngươi có biết tội không?"
Thiếu niên từ từ ngẩng đầu lên.
Nói lâu như vậy, Tấn Vương tình nguyện vì mặt mũi của con gái mà cho Kỳ Yến một cơ hội, chỉ cần Kỳ Yến chịu nhún nhường.
Kỳ Yến giọng điệu bình tĩnh: "Thần có tội gì? Thần ngưỡng mộ cô nương đó, nguyện cùng nàng kết duyên, tình cảm này xuất phát từ bản tâm, không biết mình có tội gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cho dù Đại Vương ép thần nhận tội, nhưng Đại Vương biết đáp án trong lòng thần."
"Nếu ngươi thật sự không biết hối cải, vậy quả nhân sẽ trị tội ngươi theo luật lệ."
Kỳ Yến đứng dậy: "Thần cam chịu hình phạt."
Tấn Vương tức đến không nói nên lời, nhìn thiếu niên cố chấp trước mặt, ông cũng đã sớm đoán được sẽ nhận được câu trả lời này.
Ông thở dài: "Trước khi gặp ngươi, quả nhân cũng từng nghĩ con của Cơ Cầm sẽ như thế nào, ngươi thật sự giống nàng ấy không biết hối cải, không đ.â.m đầu vào tường không chịu dừng."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Tấn Vương đứng dậy định đi, ánh mắt dừng lại trên gối hắn: "Ngươi dưỡng thương mà vẫn đọc binh thư sao?"
"Vâng, thần đã là tướng lĩnh, thì không thể ngừng học một ngày. Từ trước đến nay, vô số trận chiến lớn nhỏ đều có thể là bài học cho thần."
Tấn Vương thần sắc phức tạp, quay người rời khỏi đại điện.
Vừa ra khỏi đại điện, Hồng Thạc lập tức đến che ô cho ông.
Hạt tuyết rơi trên mặt ô, Tấn Vương đột nhiên dừng lại, nhìn bầu trời đen như mực: "Các triều thần đều khuyên quả nhân lập thái tử, nhưng trong triều căn bản không có thái tử nào đáng để lập. Nếu Kỳ Yến là tôn tử của quả nhân, thì tốt biết mấy."
Hồng Thạc nghe vậy bước chân khựng lại: "Đại Vương… Kỳ tướng quân là ngoại tôn của ngài mà."
"Phải, nếu nhận hắnvề dưới gối quả nhân thì sao?" Tấn Vương nói.
Hồng Thạc cầm cán ô tay mềm nhũn: "Đại Vương làm sao có thể được? Từ xưa đến nay chưa từng có tiền lệ con của nữ nhi đã gả đi được kế vị."
Việc lập thái tử cần phải hết sức thận trọng, một khi có tranh cãi, sẽ để lại vô vàn hậu họa.
Hồng Thạc biết Tấn Vương chỉ nói bâng quơ, tuyệt đối không thể truyền ngôi cho Kỳ Yến, nhưng nghe lời này vẫn kinh hồn bạt vía.
"Trữ quân khó lập." Tấn Vương thở dài: "Tôn tử dưới gối quả nhân đều có những khuyết điểm riêng, trưởng tôn ngông cuồng, không coi ai ra gì, thứ tôn tầm thường, thiển cận, mấy đứa còn lại đều là hạng người vô dụng, chỉ có Cơ Uyên và Cơ Ốc là khá nổi bật."
Tấn Vương và Hồng Thạc chầm chậm đi về phía trước, hỏi: "Ngươi cho rằng trong số các Vương tôn, ai là người thích hợp nhất cho vị trí trữ quân?"
"Nô tài không dám bàn luận chuyện triều chính."