Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 237



 

Hôm nay là ngày giỗ của Công chúa Cơ Cầm, sáng sớm Tấn Vương đã thắp một nén hương cho Công chúa, và theo thông lệ, trong cung cũng sẽ chuẩn bị một bàn các món ăn mà Công chúa yêu thích trước đây, đặt hai đôi đũa, một đôi cho Tấn Vương, một đôi cho Công chúa.

 

Tấn Vương ừ một tiếng, quay bước đi về nội điện.

 

Bữa tối này, Tấn Vương dùng rất lâu, Hồng Thạc đứng hầu bên ngoài, không dám vào làm phiền, chỉ để lại nội điện cho Tấn Vương.

 

Một lúc lâu sau, Hồng Thạc vén rèm bước vào.

 

Tấn Vương dựa vào án kỷ, cửa sổ bên cạnh mở rộng, những bông tuyết lớn trực tiếp bay từ bên ngoài vào, có vài hạt dính vào áo lông của ông. Nhưng ông không động đậy, ngước mắt nhìn vầng trăng sáng vằng vặc trên trời.

 

Hồng Thạc cúi người, giọng nói nhẹ nhàng: "Đại Vương, y công đã dặn, đang là mùa đông, người nên giữ ấm, không nên hứng gió lạnh."

 

Tấn Vương hoàn toàn không nghe lọt tai, chỉ lẩm bẩm: "Ngày xưa khi A Cầm còn đây, mỗi dịp cuối năm, đều ở bên cạnh quả nhân đ.á.n.h đàn cho quả nhân nghe. Quả nhân thật sự nhớ tiếng đàn của nàng."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Lão nhân ôm lò sưởi tay, ngồi cô độc, ánh trăng càng làm tăng thêm cảm giác cô đơn trên người ông.

 

Hồng Thạc im lặng một lát: "Không bằng nô tỳ đi mời Sở Công chúa đến đ.á.n.h một khúc đàn cho Điện hạ? Hôm nay Điện hạ và quần thần bàn bạc chuyện lập trữ đến tận chiều tối, tiếng đàn của Công chúa có thể làm dịu đi mệt mỏi của Điện hạ, cũng có thể làm dịu đi nỗi nhớ Công chúa của Điện hạ."

 

Tấn Vương quay đầu lại: "Ngươi lại hướng về Vệ Trăn, lúc này cũng không quên nhắc đến nàng trước mặt quả nhân."

 

Ông lập tức vạch trần ý đồ của Hồng Thạc, nhưng cũng không hề tỏ ra chút không vui nào.

 

"Nô tỳ thấy Đại Vương ưu ái Sở Công chúa nên mới nói vậy, Đại Vương tuy nghiêm khắc, nhưng đối với Sở Công chúa và Kỳ tướng quân đều rất tốt."

 

Tấn Vương lộ vẻ giễu cợt: "Quả nhân đối đãi Kỳ Yến rất tốt, nhưng Kỳ Yến nào có bao giờ nhớ đến ân tình quả nhân dành cho hắn. Quả nhân bảo hắn mấy ngày nay đừng xuất hiện, là hắn thật sự không đến gặp quả nhân sao?"

 

Nửa lúc sau, Tấn Vương chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng phiền não, giơ tay ra hiệu Hồng Thạc đỡ mình dậy.

 

"Đỡ quả nhân đi gặp Kỳ Yến. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ hắn, quả nhân muốn xem hắn giờ này đang làm gì."

 

Hồng Thạc ngẩn người: "Nhưng Đại Vương, vết thương của ngài…"

 

Tấn Vương nói: "Không sao, ngươi cứ dẫn đường là được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trời sắp tối, lồng đèn đung đưa qua lại, ánh nến và gió tuyết hòa quyện vào nhau trong đêm đen như mực.

 

Kỳ Yến đang ở trong điện, nằm sấp trên giường. Tả Doanh giúp hắn bôi t.h.u.ố.c xong, đứng dậy nhúng hai tay vào chậu nước: "Vết thương của tướng quân chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến gân cốt, chỉ cần bôi t.h.u.ố.c đúng giờ, vết thương sẽ lên da non, sẽ lành sớm thôi."

 

Kỳ Yến vùi mặt vào gối, khẽ "ừ" một tiếng: "Tả Doanh, ngươi hãy đưa t.h.u.ố.c cho Công chúa một phần."

 

Tả Doanh vừa đáp lời, khóe mắt liếc thấy một bóng người không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngoài cửa, nhìn kỹ lại, chính là Tấn Vương.

 

Đối phương bước qua ngưỡng cửa, giơ tay ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng. Tả Doanh hành lễ với ông, xách hộp thuốc, rồi lui ra ngoài.

 

Cửa điện đóng lại sau lưng, Tấn Vương phủi tuyết trên người, vừa nhìn đã thấy Kỳ Yến đang nằm sấp sau màn giường.

 

Thiếu niên cởi trần, trên người quấn đầy băng gạc, trên mái tóc lòa xòa trước trán còn vương những giọt mồ hôi li ti, đôi mắt khép hờ tĩnh lặng, như thể quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

 

Tấn Vương đợi một lúc, cũng không thấy người trên giường động đậy, lúc này mới bước đến bên giường, ông ngồi xuống, lặng lẽ quan sát người trước mặt.

 

Ánh nến phác họa nên đôi mày và đôi mắt đẹp đẽ của chàng trai trẻ, hàng mi dày rợp, khóe mắt hơi cong, mỗi đường cong đều vừa vặn đến mức hoàn hảo. Dưới ánh đèn, dung nhan ấy lại càng thêm ôn hòa, trong khoảnh khắc, khiến Tấn Vương chợt nhớ đến cố nhân.

 

Bàn tay già nua của ông từ trong tay áo vươn ra, lơ lửng giữa không trung một lúc lâu, cuối cùng cũng từ từ đặt lên, liền cảm thấy lông mi Kỳ Yến run lên dưới lòng bàn tay mình.

 

Chàng trai trẻ mở mắt, trong mắt thoáng hiện vẻ bối rối: "Đại Vương."

 

"Ngươi tỉnh rồi." Tấn Vương thu tay lại, giọng điệu lạnh nhạt: "Quả nhân ra ngoài ban đêm, gặp đúng lúc tuyết lớn, không có chỗ nghỉ chân, đi ngang qua viện của ngươi, tiện đường vào ngồi một lát."

 

"Vâng." Thiếu niên chỉ khẽ đáp một tiếng, không nói gì thêm.

 

Thái độ bình thản này khiến Tấn Vương cảm thấy, ngược lại thành ra chính mình nhất định phải đến gặp hắn.

 

Tấn Vương rời mắt khỏi người hắn, quét nhìn cả đại điện, bài trí trong điện đơn giản, khắp nơi toát lên vẻ lạnh lẽo, không chút sinh khí.

 

Tấn Vương siết chặt áo choàng lông cáo trên người: "Trong phòng lạnh như hầm băng, sao không đốt lò sưởi?"