Tấn Vương ngồi sau án kỷ, nhìn các thần tử phía dưới: "Tề Vương tiểu tử, ám hại quả nhân, chính là sự thách thức trần trụi đối với uy nghiêm của quả nhân. Hôm nay triệu chư vị ái khanh đến mật đàm, chính là để thương nghị chuyện này, quả nhân nên làm gì, Tấn quốc nên làm gì? Ái khanh có ý kiến gì, không ngại nói thẳng."
Thần tử phía dưới bên trái lên tiếng: "Đại vương chớ nên nóng giận, trước tiên hãy phái sứ thần đi hòa đàm, thăm dò thái độ của Tề Vương, yêu cầu hắn phải đưa ra một lời giải thích."
"Tiểu tử đã cưỡi lên đầu quả nhân, còn muốn sứ thần đi hòa đàm?" Tấn Vương đập bàn, bút mực giấy nghiên trên bàn rung lên, các thần tử phía dưới cúi đầu.
"Nếu quả nhân nhẫn nhịn, e rằng sẽ không cần làm Tấn Vương nữa!"
Nói đến mức này, thái độ của Tấn Vương đã rõ ràng.
Tấn Vương nhìn sang bên phải: "Kỳ Yến, chuyện này ngươi thấy thế nào?"
Kỳ Yến đứng dậy từ sau án: "Tề Vương hoang đường, khinh thường uy quyền của Vương, với thực lực Tấn quốc hiện nay, đ.á.n.h Tề dễ như trở bàn tay, đao kiếm của dũng sĩ Đại Tấn đã lâu không uống máu, chính là lúc rút kiếm chỉ thẳng về phương Đông!"
Hai chữ "đánh Tề" vừa ra, trong điện lập tức xôn xao bàn tán.
Cơ Uyên đứng dậy nói: "Tấn quốc lúc này quốc uy không chính, trong mắt thiên hạ chính là sợ hãi Tề quốc, như vậy làm sao có thể xưng bá Trung Nguyên?"
Tấn Vương nói: "Nhưng quả nhân muốn không chỉ là đ.á.n.h Tề…"
Khi lời nói của mình vừa dứt, Tấn Vương thấy Kỳ Yến ngẩng đầu lên, biết hắn chắc chắn đã hiểu ý mình.
Tấn Vương đứng dậy khỏi chỗ, thân hình cao lớn như hổ, phía sau là bình phong mở rộng: "Quả nhân muốn Tề quốc, diệt quốc! Đây là cách duy nhất để chấn nhiếp Tề quốc!"
Giọng nói của ông vang dội, từng chữ từng chữ, nặng ngàn cân, gõ vào trái tim của mọi người trong điện.
Tấn Vương giơ tay, ném tấm lệnh bài trên bàn xuống trước mặt Kỳ Yến: "Kỳ Yến, ngươi nói tội của ngươi tùy quả nhân xử trí, quả nhân cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, ngày đầu của Tề Vương rơi xuống đất, chính là lúc Vệ Trăn được gả cho ngươi, như vậy, ngươi có dị nghị gì không?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Lời này khiến trong điện lập tức im lặng. Vệ Trăn cũng mở to mắt nhìn Tấn Vương.
Đầu của Tề Vương làm sao có thể rơi xuống đất? E rằng phải công phá kinh đô mới có thể, vậy có khác gì Tề quốc diệt vong? Ngày đó phải chờ bao lâu? Nếu đầu của Tề Vương một ngày không rơi xuống đất, vậy Vệ Trăn chẳng phải một ngày không thể gả cho Kỳ Yến sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lời này thoạt nhìn là ban thưởng công lao, nhưng càng giống trừng phạt, đưa ra một lời hứa hẹn xa vời, không biết ngày nào mới có thể thực hiện được.
Trong chốc lát, ánh mắt trong điện đều đổ dồn về thiếu niên đang yên lặng quỳ ngồi trong điện.
Lời hứa của Tấn Vương này, hắn sẽ đồng ý sao?
Mọi người suy đoán, có lẽ Kỳ Yến từ bỏ, đi con đường khác, sẽ nhanh hơn nhiều.
Tuy nhiên, điều khiến mọi người ngạc nhiên là Kỳ Yến từ từ cúi người xuống: "Thần, nguyện dẫn binh mã đông tiến, đ.á.n.h vào cửa đông Tề quốc, lấy đầu Tề Vương tế cờ, hoàn thành nghiệp bá đông chinh của Đại vương."
Hắn từ từ ngẩng người lên, nhìn Vệ Trăn bên cạnh Tấn Vương.
Tim Vệ Trăn đập thình thịch, giọng nói bình tĩnh của hắn vang vọng rõ ràng không gì sánh được: "Quân vô hí ngôn. Xin Đại vương bây giờ hạ chỉ, định hôn ước giữa thần và Công chúa."
Kỳ Yến: Có kinh nghiệm bị "bỏ bom" lần trước, lần này nhất định phải khiến Tấn Vương công khai thừa nhận.
Vệ Trăn: Như vậy là có hai cuộc hôn nhân rồi.
Tấn Vương thậm chí không suy nghĩ một khắc, dứt khoát nói: "Được."
Cơ Uyên, người vẫn im lặng, lại bước một bước, cúi người nói: "Đại vương, công lao của Kỳ tướng quân chưa định, hạ chỉ lúc này có quá vội vàng không? Hơn nữa, trước đó, chuyện riêng của Kỳ tướng quân và Sở Công chúa đã truyền khắp cung đình, Đại vương lúc này lại trực tiếp ban hôn khen thưởng, lọt vào tai các ngoại thần, e rằng sẽ khiến Đại vương có vẻ thiên vị tướng quân, ngược lại khiến tướng quân trở thành mục tiêu công kích của mọi người, những binh sĩ đó e rằng cũng không thể tin phục tướng quân."
Cơ Uyên ngẩng đầu cười nói: "Không bằng đợi đại quân thắng lợi trở về triều, lúc đó ban hôn, dệt hoa trên gấm sẽ tốt hơn. Tôn nhi cũng là vì tướng quân mà suy nghĩ."
"Ngươi nói cũng có lý." Tấn Vương nghe thấy tiếng phụ họa của các quần thần phía dưới, khẽ gật đầu.
Kỳ Yến khẽ cau mày.
Tấn Vương lại đổi giọng: "Tuy nhiên, quả nhân làm việc, nếu cần phải để ý đến tâm tư của tất cả mọi người, hà tất phải làm chủ một quốc gia này nữa? Nói cho cùng, Kỳ Yến cũng là ngoại tôn của quả nhân, con cháu hoàng tộc cưới Công chúa hòa thân, không có nửa điểm không đúng."
Tấn Vương quay đầu nhìn lại: "Vệ Trăn, còn ngươi? Ngươi có nguyện ý gả cho Kỳ Yến không?"