Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 243



 

Vệ Trăn gật đầu: "Phải, sao chàng lần nào cũng lén lút đến vậy, giống như…"

 

"Giống cái gì?" Kỳ Yến tiếp lời: "Kẻ vô sỉ lén lút đột nhập vào khuê phòng của con gái nhà lành sao?"

 

Câu "kẻ vô sỉ" này nhắc nhở Vệ Trăn, ngày đó chàng chính là đè nàng lên bàn trong tẩm điện này mà hôn, nói "kẻ vô sỉ sẽ hôn ngươi."

 

Nàng nói: "Thiếu tướng quân cũng tự biết mình đấy."

 

"Không phải cố ý lén lút, thật sự là không làm kẻ trộm, thì không gặp được Công chúa."

 

Hắn cúi người lại gần, trên vai toàn là sương lạnh, hơi lạnh chui vào áo ngủ của nàng, Vệ Trăn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn bị lạnh đến tái nhợt, lông mi dính đầy hơi nước, trong chốc lát đã nổi lòng trắc ẩn, dịch vào trong giường, nhường một chỗ cho hắn.

 

Kỳ Yến cúi đầu, nhìn chỗ đó một cái.

 

Vệ Trăn nằm xuống: "Chàng không lạnh sao?"

 

Lời này có ý gì, không cần nói cũng biết, là muốn hắn lên giường sưởi ấm một chút.

 

Kỳ Yến khẽ nhếch mày: "Cũng có chút lạnh. Công chúa không ngại sao?"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Vệ Trăn kéo chăn lại, hai người cũng không phải chưa từng ngủ chung giường, nàng luôn cảm thấy sau đêm đó họ nương tựa vào nhau sưởi ấm, như hai con vật bị thương l.i.ế.m láp vết thương cho nhau, mối quan hệ càng trở nên thân mật hơn.

 

Huống hồ bây giờ họ đã là vị hôn phu…

 

Vệ Trăn vươn tay kéo hắn, Kỳ Yến tự nhiên nằm xuống bên gối nàng.

 

Bốn mắt nhìn nhau, sống mũi cao thẳng của hắn sát vào chóp mũi nàng, trên má Vệ Trăn toàn là hơi thở nóng ấm của hắn.

 

Nàng chống khuỷu tay ngồi dậy, nhìn người bên gối, ngón tay thon dài gạt đi lớp sương mỏng trên tóc hắn: "Đại Vương muốn ngự giá thân chinh, trong cung chỉ còn lại một mình ta, ta vẫn muốn cùng đại quân xuất phát, như vậy cũng có thể thường xuyên gặp chàng."

 

Kỳ Yến nắm lấy đầu ngón tay nàng: "Đại Vương sẽ không đồng ý đâu."

 

Trong mắt Vệ Trăn dâng lên chút ưu sầu: "Nhưng ở trong cung, ta cũng không có việc gì làm. Lần này tiền tuyến tác chiến không biết khi nào mới kết thúc, chiến sự không ngừng, chẳng lẽ ta cứ mãi không gặp được chàng?"

 

Vệ Trăn đã có ý trong lòng. Chiến sự sẽ không căng thẳng mãi, sẽ có lúc hai bên đình chiến, khi đó nàng sẽ cải trang đi vào quân doanh, vừa để gặp Kỳ Yến, vừa để thăm Tấn Vương.

 

Đầu ngón tay hai người chạm vào nhau dưới ánh trăng, bóng bàn tay đan xen in lên tường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đừng lo lắng, chuyện này chưa chắc đã không có cách giải quyết. Nàng có nhớ ta từng nói với nàng, Tả Doanh có một muội muội ở Tề Cung không?"

 

Vệ Trăn trầm tư: "Nhớ, quan hệ của Tả Doanh và muội muội có vẻ rất thân thiết…"

 

Kỳ Yến nói: "Đúng vậy, lần đông chinh này, Tả Doanh sẽ che giấu thân phận, vào thời điểm thích hợp, sẽ vào Tề Cung gặp muội muội."

 

Vệ Trăn mỉm cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn. Thiếu niên đã lột xác, không còn vẻ non nớt, khí chất sau khi lắng đọng, giống như một loại mỹ tửu thượng hạng. Ngay cả Vệ Trăn thỉnh thoảng nhìn vào đôi mắt như bầu trời đầy sao sáng ấy, cũng không khỏi thất thần.

 

"Kỳ Yến, chàng bây giờ là vị hôn phu của ta, đợi chàng trở về, có phải sẽ là phu quân của ta không?"

 

Kỳ Yến sững sờ một lát, khẽ đáp. Vệ Trăn tiến lại gần, hắn né tránh ánh mắt, quay mặt đi, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, nhưng ánh trăng trong vắt chiếu vào người, vẫn làm lộ ra đôi tai ửng hồng của hắn.

 

Vệ Trăn nhận ra sự ngượng ngùng của hắn, càng ghé sát hơn.

 

Thiếu nữ chống tay lên má, nụ cười xoáy lúm đồng tiền quyến rũ, tựa như một dòng suối xuân trong vắt. Đôi tay trắng ngần ấy khẽ đặt lên lồng n.g.ự.c hắn.

 

Là cảm giác mềm mại như không xương.

 

Hương thơm đặc trưng của nàng ập đến, nàng khẽ cười bên tai hắn, tay ấn nhẹ lên trái tim hắn, giọng nói như cảm giác truyền đến từ đôi tay trắng ngần ấy, đang trêu đùa nơi sâu thẳm trong lòng hắn.

 

"Kỳ Yến, sao tim chàng đập nhanh thế?"

 

Trong đêm tối, không khí trở nên dính dớp, sự mập mờ thầm lặng bắt đầu giằng co.

 

Kỳ Yến chợt nắm lấy tay nàng, khẽ nói: "Đập nhanh chỗ nào, nàng có phải nghe nhầm rồi không…"

 

Hắn cố gắng để bóng đêm che giấu sự xấu hổ của mình, vẫn giả vờ bình tĩnh, đôi mắt chăm chú nhìn Vệ Trăn.

 

Vệ Trăn dựa vào, cằm tựa lên vai hắn: "Chàng có thể cưới ta trong vòng hai năm, không, ba năm không?"

 

Kỳ Yến nói: "Sẽ không lâu đến thế đâu."

 

"Vạn nhất thì sao, nếu chàng không biết khi nào mới có thể công hạ Tề quốc, chẳng lẽ ta cứ phải đợi chàng mãi sao? E rằng ba năm cũng là quá ngắn."

 

"Không đâu." Kỳ Yến cười nói: "Có Tả Doanh ở trong Tề Cung giúp ta, đông chinh chưa chắc đã khó khăn như tưởng tượng. Hơn nữa..."

 

Hắn ngừng lại, từ từ nâng người dậy, ánh mắt Vệ Trăn dõi theo hắn, khuôn mặt tuấn tú ấy từ từ cúi xuống: "Thật sự lâu đến thế mới cưới nàng, Vệ Trăn, ta cũng sẽ sốt ruột."