Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 244



 

Giọng nói trầm ấm đặc trưng của nam giới, như hạt cát xoa nhẹ lên trái tim Vệ Trăn.

 

Nàng chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c như có vô số kiến đang bò, khẽ gặm nhấm trái tim.

 

"Vậy thì mau đến cưới ta đi."

 

Chỉ cần gần thêm một chút nữa, môi của họ đã có thể chạm vào nhau.

 

Gió lạnh lùa vào từ bên ngoài chăn, Vệ Trăn rùng mình, chợt nhận ra sau khi tắm xong lên giường, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo lót này, chất liệu vải quá mỏng, gần như không che được gì.

 

Nàng đưa tay kéo chăn, muốn che lên người.

 

Kỳ Yến cúi đầu nhìn xuống một cái, rồi lại ngẩng đầu lên.

 

Dưới ánh trăng sáng, mái tóc dài của nàng trải dài trên gối, bộ y phục mỏng manh màu trắng tinh như tuyết, làm nổi bật thân hình thon thả, uyển chuyển. Chiếc áo lót màu xanh nhạt ẩn hiện, trên đó thêu những hạt sen bồng bềnh và những bông sen hồng nhạt trong suốt, tạo thành một bức tranh sống động như thật.

 

Chiếc áo lót của nàng được buộc lỏng lẻo, vì động tác kéo chăn vừa rồi mà tuột ra, ngay cả dây áo lót nhỏ cũng buông xuống, có thứ gì đó như sắp lộ ra.

 

Vệ Trăn vội vàng muốn buộc lại áo lót, nhưng đầu ngón tay hắn đã nhanh hơn một bước nắm lấy sợi dây, nhưng không buộc lại mà quấn sợi dây thành vòng quanh đầu ngón tay.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Trái tim Vệ Trăn vì động tác này mà rung động mạnh.

 

Nàng vội vàng đưa tay nắm lấy cánh tay hắn, Kỳ Yến cúi mặt xuống, môi kề sát tai nàng: "Trước đây chẳng phải đã hôn rồi sao, sao vẫn còn ngượng ngùng như vậy?"

 

Vệ Trăn đỏ bừng mặt: "Lúc đó khác."

 

"Khác thế nào?" Kỳ Yến đặt cằm vào hõm cổ nàng, tay quấn dây ôm má, vẻ nhàn nhã nhìn nàng.

 

Không khí lạnh tiếp tục lùa vào, cả hai đều nóng bừng mặt, nhưng trong cuộc giằng co giữa nam và nữ này, không ai dừng lại, như thể đang xem ai sẽ là người đầu hàng trước.

 

Vệ Trăn nói: "Đó là vì đêm đó chàng bị roi đánh, chàng thừa nhận quan hệ của chúng ta trước mặt Tấn Vương, ta cùng chàng ngủ chung một giường, nhìn thấy vết thương trên người chàng, mới không kìm được muốn gần gũi chàng."

 

Đêm đó, họ tựa vào nhau mà ngủ, hắn hôn lưng, vết thương, vai nàng, tự nhiên không chỉ có thế…

 

"Đêm nay thì sao?" Kỳ Yến nghiêng mặt, tóc mai như d.a.o cắt, mặt như ngọc quý. Hắn nghiêng mặt, đôi môi mỏng khẽ hôn lên sợi dây trên đầu ngón tay, vẻ phong lưu ấy liền bộc lộ ra ngoài.

 

Càng như vậy, càng mê hoặc lòng người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Giọng nói hắn nhuốm đầy d.ụ.c vọng, như muốn thấm vào tận xương cốt.

 

Đôi mắt hắn tối sầm lại, khóa chặt lấy nàng: "Đêm nay nàng có muốn gần gũi với ta không?"

 

Lòng bàn tay hắn vuốt ve lớp vải áo màu xanh nhạt, hoàn toàn che phủ bông hoa sen đang nở rộ kiều diễm trên đó. Bàn tay còn lại đang nắm sợi dây, trượt xuống, ôm lấy một bên eo thon của thiếu nữ. Hắn chưa làm gì nhiều, đã cảm nhận được thân thể nàng khẽ run rẩy áp vào lòng bàn tay.

 

Hắn lặng lẽ ngắm nhìn người đối diện một lúc: "Nàng mặc bộ này rất đẹp, rất hợp với màu da của nàng. Đẹp như bộ lần trước."

 

Vệ Trăn đỏ bừng mặt, chưa từng thấy ai khen ngợi trịnh trọng như vậy: "Lần trước ta mặc bộ nào?"

 

"Màu hồng đào nhạt." Kỳ Yến nói: "Đã hôn qua, nhớ rất rõ."

 

Thiếu niên tướng quân thường xuyên cầm kiếm, da có một lớp chai mỏng, Vệ Trăn có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác thô ráp từ chỗ hổ khẩu của hắn truyền đến. Trán nàng dần lấm tấm mồ hôi, đưa tay ôm lấy cổ hắn, Kỳ Yến ghé sát, hỏi: "Sao thế?"

 

"Ta hy vọng chàng mau chóng trở về, đừng để ta đợi lâu."

 

"Sẽ không đâu." Kỳ Yến khẽ nói.

 

Đôi mắt thiếu nữ tràn đầy sự quan tâm dành cho hắn, muốn người ta kéo nàng vào lòng mà chăm sóc thật tốt.

 

Tay Kỳ Yến trượt dọc theo eo nàng, nghiêng đầu, nhìn thấy vào thời điểm này, trên bàn trong bình hoa mai vẫn cắm một cành hoa phù dung. Cánh hoa kiều diễm như sắp nhỏ lệ, giống như thiếu nữ trước mặt, nở rộ kiều diễm trong đêm tối.

 

Hoa phù dung bị vò nát, tỏa ra những giọt sương trong veo, hương thơm thoang thoảng dần lan tỏa.

 

Vệ Trăn quay mặt đi, một lúc sau, từ dưới gối lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, kéo tay hắn.

 

Chiếc khăn tay ẩm ướt, nàng đỏ mặt, nhìn người trước mắt, hắn cũng chẳng hơn gì, vành tai đã đỏ bừng, vẫn còn giả vờ đứng đắn với nàng.

 

Hắn tuy nói sẽ không để nàng đợi lâu, nhưng lần gặp mặt tiếp theo của hai người thì không biết khi nào.

 

Nàng chống người dậy, đôi môi chủ động áp vào môi hắn, đáp lại những gì hắn vừa làm. Hai người sắp phải chia xa, hôn nhau càng thêm nồng nhiệt, như muốn hôn cạn tất cả những nụ hôn trong đêm nay.

 

Dần dần, nàng cảm nhận được sự khó chịu từ trên người hắn.

 

Vệ Trăn nhận ra điều gì đó, c.ắ.n răng, ghé sát tai hắn: "Kỳ Yến, chàng có khó chịu lắm không?"