Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 245



 

Kỳ Yến nâng đôi mắt đen láy lên, Vệ Trăn nhìn vào mắt hắn, cảm thấy người như vậy thật sự được trời ưu ái, ngay cả bóng mi mắt đổ xuống cũng như một nét vẽ thần tình của tạo hóa. Nàng dịu dàng vuốt nhẹ mi mắt hắn, rồi đặt lên vành tai đang nóng bừng của hắn.

 

Bàn tay thiếu nữ mát lạnh, nhưng không băng giá, vừa đủ để làm dịu đi sự nóng bức trên người thiếu niên.

 

Bàn tay kia của nàng đan chặt vào tay hắn, môi nàng ghé sát, dịu dàng nói: "Kỳ Yến, tay chàng là tay của võ tướng, cảm giác không bằng phẳng, mang theo chút thô ráp của lớp chai mỏng."

 

Hơi thở của Kỳ Yến khẽ run, như thể dự đoán được nàng sẽ làm gì tiếp theo. Thiếu nữ nói: "Vậy tay ta cảm giác thế nào?"

 

Nàng hỏi, những ngón tay như ngọc hành xoa nhẹ vành tai hắn, sau đó trượt xuống theo tai, lướt qua chiếc cổ thon dài, lướt qua yết hầu tuyệt mỹ.

 

Nơi nào đi qua đều như lông vũ khẽ vuốt ve, cảm giác ngứa ngáy nảy mầm, không ngừng sinh sôi.

 

Trái tim Kỳ Yến bắt đầu phình ra, muốn đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, ngăn chặn hành động của nàng, nhưng hắn lại kiềm chế ý nghĩ xấu xa trong lòng, muốn xem nàng còn có thể làm gì.

 

Tay nàng đặt lên đai lưng của hắn, ngẩng mắt nhìn hắn, đầy vẻ do dự.

 

Giọng Kỳ Yến cực kỳ khàn đặc: "Chúng ta còn chưa thành thân…"

 

Vệ Trăn có chút khó thở: "Ta biết."

 

Nàng nắm lấy tay hắn. Chàng trai trẻ ngửa cổ lên, khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh, giờ đây trong mắt đầy sự xao động, yết hầu dưới bàn tay kia của nàng lên xuống cuộn tròn.

 

Rất lâu sau, Vệ Trăn rũ tay, quay người vùi khuôn mặt đỏ bừng vào gối, hắn từ phía sau ôm lấy nàng. Trong tẩm cung tối đen như mực, chỉ có một chút ánh trăng lọt vào.

 

Kỳ Yến dùng khăn lau tay cho nàng. Hai người lần lượt bước xuống giường đi vào phòng tắm gội rửa.

 

Trước khi lên giường, Kỳ Yến gọi nàng lại, rồi mang đến một chậu nước, cẩn thận giúp nàng rửa sạch các đầu ngón tay. Lông mày hắn giãn ra, vẻ mặt sảng khoái, tràn đầy mãn nguyện.

 

Khi đã lên giường, cả hai đều không nói lời nào, nhưng tiếng tim đập dồn dập cứ nối tiếp nhau, rất lâu sau mới dần yên tĩnh trở lại.

 

Vệ Trăn gối đầu lên mu bàn tay, vẫn có thể nghe thấy hơi thở của người phía sau, biết Kỳ Yến vẫn chưa ngủ.

 

Hắn ôm chặt nàng từ phía sau, hai người cuộn mình sát vào nhau, hơi ấm từ phía sau truyền đến, khiến Vệ Trăn cảm thấy vô cùng an tâm và ấm áp.

 

Giữa đất trời tĩnh lặng, ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi xào xạc, Vệ Trăn mệt mỏi cả đêm, mơ màng muốn ngủ.

 

Giọng nói nhẹ nhàng của Kỳ Yến vang lên bên tai nàng: "Sáng mai ta sẽ phải đi."

 

Vệ Trăn nói: "Trên đường phải cẩn thận, nhớ những gì ta dặn chàng, mặc thêm quần áo, giữ ấm, đừng ham công mạo hiểm. Nếu ta muốn liên lạc với chàng..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Kỳ Yến nói: "Nàng có thể viết thư cho ta. Tấn Vương không cho phép nàng đến biên ải, nhưng cách mười ngày nửa tháng, nàng luôn có thể viết thư."

 

"Mười ngày nửa tháng ư? Nếu ta muốn viết mỗi ngày thì sao?" - Nàng hỏi lại.

 

Nói xong, nàng cảm thấy lồng n.g.ự.c của người phía sau hơi rung lên, Kỳ Yến cười tựa vào nàng: "Nếu Công chúa không thấy phiền, ngày nào cũng viết thư, hạ thần cầu còn không được, chỉ e khổ cho người đưa thư thôi."

 

Vệ Trăn cũng khẽ cười một tiếng.

 

Một lúc lâu sau, hắn kéo tay nàng, năm ngón tay xòe lòng bàn tay nàng ra.

 

Vệ Trăn cúi đầu, nhìn những ngón tay thon dài của hắn vẽ một ký hiệu trong lòng bàn tay mình.

 

Nàng khẽ nhíu mày: "Đây là..."

 

"Thư từ giữa nàng và ta, nhớ dùng ký hiệu này để tránh thư bị làm giả hoặc bị mở trộm."

 

Kỳ Yến nói xong, thấy Vệ Trăn nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay thất thần, hỏi: "Sao vậy?"

 

Vệ Trăn nói: "Không có gì."

 

Nàng xoay người trong vòng tay hắn, khẽ ôm lấy hắn, dịu dàng nói: "Ta nhớ rồi. Chàng phải bảo trọng. Trời đã khuya rồi, chàng cứ nghỉ ở đây đi, đừng phiền phức quay về nữa."

 

Kỳ Yến nói: "Được."

 

Rất lâu sau, hơi thở của người bên cạnh dần đều đặn, Vệ Trăn mới xòe lòng bàn tay ra, đầu ngón tay khẽ vuốt lên.

 

Vừa rồi Kỳ Yến ôm nàng từ phía sau, nàng chợt bàng hoàng, trước mắt hiện lên cảnh tượng của kiếp trước.

 

Hắn không phải là người đàn ông duy nhất ôm nàng như vậy, và viết chữ vào lòng bàn tay nàng.

 

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi không ngừng, kiếp trước, cũng là một ngày mưa như thế này.

 

Trong năm cuối cùng của cuộc đời mình, nàng đến Sở quốc, sống trong một cung điện hoang phế ở phía Bắc để dưỡng tâm.

 

Dù nàng bị mù, thị lực bị tổn hại, nhưng nàng vẫn muốn tận dụng những tháng ngày cuối cùng để làm mọi điều mình muốn, nhưng các cung nữ ban đầu luôn ngăn cản nàng khắp nơi, không cho nàng hái hoa, không cho nàng cưỡi ngựa, càng không cho nàng lên núi.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Chỉ có một người thị vệ nguyện ý đi cùng nàng.