Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 249



 

Vệ Trăn lắc đầu, chỉ nói, Tấn Vương là người lạnh lùng như vậy, tuyệt đối không phải kẻ dễ gần.

 

Nàng thở dài: "Không biết chiến sự và loạn thế này, khi nào mới kết thúc..."

 

"Rất nhanh thôi.". Hắn khẽ nói: "Chờ thêm một chút."

 

"Chữa bệnh trước hết phải chữa tâm, nương nương lòng dạ rộng mở, nhất định sẽ khỏe lại. Ta biết một danh y, đợi chiến sự kết thúc, có thể đưa đến để chữa thương cho nương nương."

 

"Cho nên, xin nương nương, hãy chờ thêm một chút."

 

Vệ Trăn cười đáp, nói nàng cũng tin chiến sự sẽ nhanh chóng kết thúc, tin vị Tấn Vương trẻ tuổi kia có thể dẹp yên loạn thế, nhưng thân thể nàng thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa.

 

Vệ Trăn có thể cảm nhận được độc cũ trong cơ thể lan tràn, thân thể nàng nhanh chóng suy yếu đi.

 

Tấn Lam bầu bạn với nàng ba tháng, vào cuối xuân đành phải rời ly cung một chuyến, nói sẽ nhanh chóng trở về tìm nàng.

 

Một tháng sau khi hắn rời đi, Vệ Trăn đã không thể chống đỡ thêm được nữa, khép mắt lại trong ánh xuân mơ màng.

 

Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách, trên hồ nổi lên một màn sương ẩm, theo gió bay vào cửa sổ.

 

Những trúc giản trên bàn khẽ lay động theo gió, vài giọt nước đọng lại trên trúc giản, làm nhòe đi hai chữ "Tấn Lam".

 

Tấn Lam, là chỉ người đến từ Tấn quốc, như sương mù hư ảo sao...

 

Tấn Lam, Tấn Lam. Vệ Trăn luôn cảm thấy cái tên này có một sự quen thuộc khó tả.

 

Nàng lẩm bẩm vài lần, đột nhiên dừng lại.

 

Tấn Lam, Lam Tấn... Lan Tinh.

 

Tấn Lam đọc ngược lại, là tự của Kỳ Yến, Lan Tinh, đúng không?

 

Toàn thân Vệ Trăn nóng lên, ý nghĩ bị kìm nén kia vỡ òa trỗi dậy trong lòng.

 

Nghĩ kỹ lại, Kỳ Yến và Tấn Lam có quá nhiều điểm tương đồng.

 

Cùng thói quen, cùng giọng điệu, cùng những vết sẹo trên người.

 

Tại sao hắn lại từ biệt nàng vào mùa xuân? Bởi vì Tấn quốc lại khai chiến với các nước láng giềng, hắn là quân vương, phải trở về.

 

Khi ý nghĩ đó nảy sinh, nàng không thể kiểm soát được nữa, khẩn thiết muốn viết một lá thư cho hắn, để xác nhận lại một lần nữa.

 

Kiếp trước nàng từng hỏi Tấn Lam, nếu sau khi mất đi thị lực, cảm thấy tinh thần tê liệt đến mức tâm cũng mù, thì phải giải quyết thế nào?

 

Hắn nói, con người trong vũ trụ rộng lớn, nhỏ bé như phù du, giống như chiếc lá cỏ so với núi non hùng vĩ, ý rộng thì trời rộng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ý rộng trời rộng. Là để khai thông tâm trí nàng, giúp nàng có tấm lòng rộng mở.

 

Vì vậy, mỗi buổi sáng và buổi tối, hắn đích thân cùng nàng ngắm bình minh và hoàng hôn, cùng nàng cưỡi ngựa phi trên bốn bề rộng lớn.

 

Nếu hai kiếp là cùng một người, vậy thì câu trả lời của hắn hẳn sẽ giống nhau.

 

Mắt Vệ Trăn ướt lệ, tay cầm bút run nhè nhẹ, từng nét từng nét viết xuống những câu hỏi. Một số tình cảm dường như xuyên qua hai kiếp sống dài đằng đẵng, đến được ngòi bút của nàng, tuôn chảy ra từ mực.

 

Sau khi viết xong, nàng gọi cung nhân.

 

"Công chúa có gì dặn dò?"

 

"Sai người gửi bức thư này đi, đến tiền tuyến cho Kỳ tướng quân."

 

Cung nhân thu thư cẩn thận, cúi người lui ra.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Vệ Trăn tựa ngồi bên cửa sổ, nàng vốn tưởng kiếp trước và Kỳ Yến chỉ có chút giao thiệp, nhưng hóa ra, giữa họ còn có mối duyên sâu nặng hơn...

 

Nàng mở từng bức thư hắn gửi đến trong những ngày qua, những lời trên đó hiện rõ trước mắt.

 

Toàn là những lời hỏi thăm đơn giản, nói cho nàng biết hắn ở biên quan rất tốt, hỏi nàng trong cung thế nào.

 

Mắt Vệ Trăn rưng rưng lệ, khẽ mỉm cười, mong hắn sớm nhận được thư, có thể nhanh chóng hồi âm cho mình.

 

Thiếu nữ tựa ngồi bên cửa sổ, mưa gió từ từ lùa vào, làm dải tóc bay phấp phới, vương trên gương mặt thanh tú của nàng, tà váy xanh nhạt lay động như gợn sóng, giữa không khí ẩm ướt mịt mờ xung quanh, chiếc váy xanh của nàng hòa vào những bụi hoa xanh nhạt ngoài cửa sổ, trong trẻo như một đóa sen xanh trong nước.

 

Rào rào, tiếng mưa rơi trên mặt ô vang lên.

 

Cung nhân gập ô lại, mưa rơi như đứt đoạn, Cơ Uyên từ ngoài sân bước vào Vương điện, cảnh tượng hắn nhìn thấy chính là thiếu nữ quay đầu lại.

 

"Vừa rồi thấy cung nhân cầm trúc giản ra ngoài, Công chúa lại viết thư cho tướng quân sao?" - Cơ Uyên khẽ cười hỏi.

 

Vệ Trăn khẽ đáp một tiếng.

 

Mưa làm ướt nửa người hắn, chiếc áo choàng xanh đậm dán vào người, tôn lên vóc dáng cao ráo.

 

Nam tử nhận chiếc khăn từ cung nhân đưa tới, từ từ lau hàng lông mày dài, sống mũi cao thẳng, cằm thanh tú, động tác tao nhã và từ tốn.

 

Trước đó trong Vương điện, ba người làm việc không ai quấy rầy ai, hôm nay Cơ Ốc không có mặt, Vệ Trăn không tiện ở cùng Cơ Uyên dưới một mái hiên.

 

Vệ Trăn đứng dậy định đi, Cơ Uyên đã nói: "Bên ngoài mưa lớn, Công chúa bây giờ mà đội mưa về, e rằng sẽ bị cảm lạnh."

 

Hắn ngừng lại: "Hơn nữa mưa cũng sẽ làm nhòe mực trên trúc giản."