Sương nhuộm lồng đèn, tiếng mưa ồn ào, mưa lớn không hề có dấu hiệu giảm bớt, Vệ Trăn ôm chặt trúc giản trong lòng.
Mãi lâu sau, giọng nói trong trẻo của hắn xuyên qua màn mưa, từ phía sau vọng đến tai nàng: "Công chúa, chi bằng ngồi lại một lát rồi đi."
Vệ Trăn đứng ở ngưỡng cửa nhìn màn mưa một lúc, đành nói: "Được."
Vệ Trăn trở lại bên bàn, đặt trúc giản lên.
"Trước đây ta tiếp xúc với Công chúa, thấy Công chúa luôn rụt rè, cứ tưởng Công chúa không thích qua lại với ta, nhưng không ngờ Công chúa cũng có lúc tình sâu nghĩa nặng."
Gió mát từ mái hiên thổi đến, Vệ Trăn từ từ ngẩng đầu, những sợi tóc lướt qua đôi mắt trong veo của nàng.
Vệ Trăn nói: "Thất Điện hạ nói đùa, ta kính trọng Điện hạ, chỉ là không quen thân với ngài, nên có chút gò bó mà thôi."
Cơ Uyên cười khẽ gạt qua chủ đề này: "Ta thấy Công chúa viết thư cho tướng quân, chắc hẳn là nhớ tướng quân, nhưng Công chúa hình như không mấy khi viết thư cho tướng quân, tướng quân thì nửa tháng lại gửi một lá thư đến."
Vệ Trăn "ừm" một tiếng: "Ta không muốn thư của ta làm phiền hắn, khiến hắn mất tập trung trên chiến trường."
Cơ Uyên nhấp một ngụm trà, cười nói: "Công chúa và tướng quân đúng là tình cảm lưỡng tình tương duyệt. Có câu nói rằng, 'Chỉ vì tình mà tìm kiếm khắp nơi', năm xưa Công chúa Cơ Cầm bỏ trốn khỏi cung, vứt bỏ tất cả, cam tâm tình nguyện theo Kỳ tướng quân, nếu đổi lại là Công chúa, ngày đó Đại Vương ép Công chúa và Kỳ thiếu tướng quân rời đi, Công chúa có vứt bỏ tất cả không?"
Vệ Trăn hơi sửng sốt.
Đôi mắt thâm sâu của người đàn ông đối diện như vực thẳm, khiến người ta không thể đoán được.
"Công chúa có thể hy sinh bao nhiêu vì tình yêu? Là thân phận cao quý, là tất cả những gì đã cố gắng giành được trong nửa đời người, hay thậm chí là, sinh mệnh?"
Trà bốc hơi nghi ngút, hơi nước lan tỏa, mưa từ ngoài cửa sổ bay vào, đọng lại trên người họ.
Vệ Trăn thực ra không thích nói chuyện riêng tư với người ngoài.
Cơ Uyên từ đối diện đẩy một chén trà đến trước mặt nàng: "Mới pha xong, Công chúa nếm thử xem."
Vệ Trăn đáp: "Ta không biết."
Cơ Uyên ngẩng đầu: "Công chúa không biết sao?"
Vệ Trăn khẽ nói: "Thân phận địa vị, những gì đã có được trước đây, tất cả đều là vật ngoài thân, có lẽ có thể vứt bỏ. Nhưng thân thể tóc da là do cha mẹ ban cho, nếu vì người mình yêu mà phải hiến dâng sinh mạng, ta nghĩ đối phương chưa chắc đã muốn người kia phải chịu khổ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng nhớ lại đêm đó, con gấu hung dữ lao về phía nàng, Kỳ Yến không chút do dự chắn trước mặt nàng.
Một số việc là do bản năng, là sự thúc đẩy vô thức trong tình cảm, hoàn toàn không nghĩ nhiều đến vậy.
Nếu hỏi Vệ Trăn khi đối mặt với tình huống tương tự, biết Kỳ Yến gặp nguy hiểm, nàng có đi cứu hay không...
Vệ Trăn nói: "Thật sự đến lúc phải lựa chọn, ta tự nhiên sẽ có thể đưa ra quyết định."
Cơ Uyên nhấp một ngụm trà: "Phải, tình yêu khởi phát, đều là do bản năng. Tại hạ có một điều muốn hỏi Công chúa, không biết Công chúa có thể chỉ điểm cho tại hạ không?"
"Điện hạ cứ nói."
"Nếu một đôi nam nữ, khi còn trẻ, được cha mẹ định đoạt hôn sự, nhưng nữ tử lại yêu một người khác, trong chuyện này, nam tử nên tự giải thoát cho mình như thế nào?"
Vệ Trăn nắm chặt chén trà trong tay, người con gái trong lời Cơ Uyên, có phải là Nguỵ Công chúa không?
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Người con gái trong lời Điện hạ, có biết hôn ước của hai người không?"
Cơ Uyên nói: "Nàng ấy không biết. Nếu nàng gặp phải tình huống như vậy, nàng sẽ làm thế nào?"
Chuyện này, Vệ Trăn quả thực cũng có trải nghiệm sâu sắc. Hôn ước giữa nàng và Cảnh Hằng chẳng phải cũng là như vậy sao?
Vệ Trăn nói: "Hôn sự vốn là do cha mẹ định đoạt, nếu một bên đã có người trong lòng, tình cảm sâu đậm, ta vì sao phải xen vào giữa họ? Chẳng thà lui ra, cưỡng ép gả cho người đàn ông đó, trái lại phu thê bất hòa, chưa chắc đã có thể hạnh phúc."
Cơ Uyên cười cười: "Công chúa quá đỗi chân thành, cũng thật sự thuần khiết, chỉ vì tình yêu mà có thể nhượng bộ. Nhưng hôn ước liên quan rất lớn, rắc rối phức tạp, tình yêu chỉ là một phần nhỏ nhặt nhất trong đó. Nếu ta gặp phải tình huống như vậy..."
Hắn dừng lại: "Dù cho nàng ấy đã có người trong lòng, ta cũng sẽ không lùi bước."
Hắn nâng chén trà lên môi, ánh mắt nhìn nàng sâu thẳm, Vệ Trăn có chút không hiểu hắn.
"Vậy Điện hạ sẽ làm thế nào?" - Nàng khẽ hỏi.
Cơ Uyên lắc đầu, không nói. Điều này có nghĩa là hắn không định nói cho nàng biết.
Hắn nhắc nhở: "Mưa đã nhỏ lại rồi."
Vệ Trăn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vậy ta cũng không làm phiền Điện hạ làm việc nữa."
Cơ Uyên mỉm cười nhìn nàng rời đi, nụ cười trên khóe môi dần tắt.