Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 264



 

Vệ Trăn lại đuổi kịp hắn, Kỳ Yến hai mắt đỏ hoe: "Ta phải đi gặp họ, ta là tướng quân, ngàn lần không nên, vạn lần không nên bỏ lại bộ hạ mà đi..."

 

"Kỳ Yến!"

 

Một tiếng gọi từ phía sau vọng lại, bước chân của thiếu niên dừng lại.

 

Hắn quay đầu lại, thấy thiếu nữ đôi mắt đen láy, ướt át nhìn hắn.

 

Tóc nàng rối bời, khắp người dính đầy bụi bặm và m.á.u me.

 

Hắn như vừa tỉnh giấc mộng lớn, cuối cùng cũng nhận ra bây giờ là lúc nào, hắn đưa tay che mắt, nói: "Xin lỗi, ta chỉ vừa tỉnh giấc, không phải đối với nàng..."

 

Nước mắt hắn rơi, thiếu nữ chạy đến bên hắn, chiếc váy đỏ sà vào lòng hắn, ôm chặt lấy.

 

Vệ Trăn giữ chặt vai hắn: "Ta biết mà."

 

Kỳ Yến bị thương ở chân, cùng nàng quỳ gục xuống cát vàng, ánh nắng gay gắt đốt cháy lưng họ.

 

Ánh mắt hắn tối sầm, hai tay run rẩy, lẩm bẩm: "Là lỗi của ta, trong trận chiến khe núi, biết bao nhiêu binh lính không đáng phải c.h.ế.t... là ta đã hại c.h.ế.t họ..."

 

Vệ Trăn lắc đầu, nghe những lời ấy lòng nàng đau nhói, nước mắt từng giọt rơi xuống: "Quân Tề mấy vạn đại quân cũng gần như tan tác ở đó, chàng chỉ có bấy nhiêu người, làm được như vậy đã là tốt lắm rồi. Chàng không thua, từ đầu đến cuối không phải lỗi của chàng, là Cơ Uyên, là những kẻ tiểu nhân gian xảo gây loạn trong bóng tối, chàng không thể ôm hết trách nhiệm về mình..."

 

Giọng nàng nghẹn ngào, trán chạm vào trán hắn: "Chàng phải vực dậy tinh thần, chúng ta cùng nhau trở về."

 

Kỳ Yến sắc mặt tái nhợt, mái tóc rối bù rũ xuống, trông cô độc và yếu ớt.

 

Hắn nhếch môi cười t.h.ả.m đạm, như tự giễu: "Ta còn có thể trở về sao?"

 

Vệ Trăn nhìn vẻ t.h.ả.m hại, yếu ớt của hắn, lòng đau xót vô cùng, hoàn toàn thấu hiểu tâm trạng hắn lúc này.

 

Trước khi xuất phát, hắn tràn đầy chí khí, cùng những chiến binh đồng cam cộng khổ, giờ đây lại bị phục kích, bên cạnh không một ai trở về.

 

Tình cảnh bi t.h.ả.m như vậy, không ai ngờ tới.

 

Kỳ Yến, ta biết chàng không phải người yếu đuối, không còn gì cũng phải đứng dậy...

 

"Ta sẽ ở bên cạnh chàng…". Nàng mắt đẫm lệ, ôm lấy thân thể hắn: "Ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng."

 

"Chúng ta cùng nhau trở lại Tấn quốc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cát bụi bay lượn quanh họ, nước mắt từng giọt rơi trên cát vàng.

 

Thiếu niên ngẩng đầu lên, nàng ghé lại, hôn lên đôi môi khô khốc của hắn, nước mắt từng giọt rơi xuống, làm ướt môi họ.

 

Nàng khẽ nói: "Đừng sợ hãi, đừng lo lắng, ta sẽ luôn ở bên chàng, dù chàng đi đâu..."

 

Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, rất lâu sau, như cuối cùng cũng thoát khỏi cảm xúc tuyệt vọng đó, hắn vươn tay ôm lấy nàng.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Như ngàn lời muốn nói, vô vàn cảm xúc, đều đọng lại trong vòng ôm này.

 

Hắn nâng mặt nàng lên, đưa tay áo lau đi vết nước mắt trên mặt nàng, lông mi run rẩy, khẽ nói: "Nàng đừng khóc nữa, được không? Ta rõ ràng đã nói sẽ không để nàng phải chịu uất ức từ người khác nữa, vậy mà lại khiến nàng cứ rơi lệ."

 

Vệ Trăn biết hắn đang đau khổ đến nhường nào, rõ ràng hắn mới là người cần một lối thoát để trút bỏ cảm xúc, vậy mà lại quay sang an ủi nàng.

 

Hai người dìu đỡ nhau đi về phía vách đá.

 

Vệ Trăn thu dọn hành lý vương vãi trên đất, quay lại thấy thiếu niên không nói lời nào, đứng thẳng bên cạnh con ngựa, lặng lẽ nhìn về phía xa xăm đầy cát bụi.

 

Tóc hắn bết vào má, đã cởi bỏ áo giáp, toàn thân chỉ có một lớp áo lót mỏng manh, cánh tay hắn vì vừa kéo cung mà vết thương lại rách ra, m.á.u nhỏ giọt theo đầu ngón tay, giọt xuống đất, nhưng hắn không hề bận tâm, mặt lạnh như băng, thân hình đứng thẳng tắp, mặc cho gió cát vùi dập thân thể gầy guộc, như một lưỡi d.a.o sắc lạnh.

 

Như thể sự non nớt của quá khứ đã phai nhạt, một sự tái sinh đang trỗi dậy.

 

Có một khoảnh khắc, Vệ Trăn nhìn thấy trên người hắn hình bóng của hắn khi trở thành Tấn Vương ở kiếp trước.

 

Kỳ Yến nghe tiếng động, thu lại cảm xúc u ám trên người, quay đầu lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Khi nàng đến, có biết tình hình bên Đại Vương thế nào không?"

 

Vệ Trăn lắc đầu: "Không biết. Đại Vương và quân Tề vẫn đang giao chiến. Chàng vừa tỉnh dậy, ăn chút gì rồi hãy đi."

 

Kỳ Yến nhận lấy miếng bánh nướng nàng đưa đến môi. Hắn vừa tỉnh dậy sau cơn mê, môi tái nhợt, như có thể gục ngã bất cứ lúc nào, cố gắng chống đỡ lên ngựa, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng, bao phủ quanh hắn một lớp hào quang tan vỡ.

 

Vệ Trăn thực sự lo lắng, với tình trạng sức khỏe của hắn, liệu có thể chống đỡ để ra khỏi sa mạc không.

 

Hai người cùng lên ngựa, hắn ôm nàng từ phía sau, tựa cằm lên vai nàng, Vệ Trăn nhìn thấy phía trước cát vàng mênh mông.

 

Nàng nói sẽ ở bên cạnh hắn, cùng hắn kề vai sát cánh, nhưng tiếp theo họ phải đối mặt là một biển cát bao la, cực kỳ nguy hiểm.

 

Con đường phía trước của họ như thế nào, không ai biết.