Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 265



 

Sáng sớm, khí trời hơi se lạnh.

 

Vệ Trăn đeo lại khăn che mặt, trước khi khởi hành cũng làm cho Kỳ Yến một chiếc mặt nạ, đưa tay buộc cho hắn: "Nếu trên đường chàng thấy mệt, có thể dựa vào ta mà nghỉ ngơi."

 

Nàng dùng sức kẹp bụng ngựa, ngựa phi bốn vó chạy đi.

 

Kỳ Yến nhìn người trong lòng, cát vàng và bụi bẩn dính trên cằm nàng, nàng hoàn toàn không hay biết, má trắng như tuyết, mắt nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm điều khiển ngựa.

 

Rõ ràng nàng mảnh mai hơn hắn rất nhiều, vậy mà Kỳ Yến, người vốn khỏe mạnh hơn nàng, lại đang dựa vào nàng.

 

Nàng từ kinh đô đuổi đến đây, chắc hẳn đã phi nước đại ngày đêm, không hề nghỉ ngơi, vậy mà từ đầu đến cuối không hề than vãn một lời vất vả.

 

Kỳ Yến trong lòng dâng lên một cảm xúc chua xót, từ từ ôm chặt lấy thiếu nữ: "Đêm qua nàng luôn bảo vệ ta, e là cũng chưa nghỉ ngơi tử tế, để ta giữ dây cương, nàng có thể tựa vào lòng ta ngủ thêm một lát."

 

Vệ Trăn ngẩng đầu: "Ta không sao."

 

Nàng nhận ra cảm xúc của hắn không ổn, đôi mắt trong veo khẽ cong lên: "Vậy chúng ta thay phiên nhau nghỉ ngơi, được không?"

 

Kỳ Yến không đồng ý, chỉ nói: "Tranh thủ trời sáng, đi nhanh đi."

 

Họ đổi hướng, muốn quay lại theo con đường cũ.

 

Nhưng trận bão cát hôm qua đã che lấp mọi dấu vết, bốn bề hoang vắng không một bóng người, chỉ có cát vàng mênh m.ô.n.g vô tận, hoàn toàn không thấy chút dấu vết nào của trận chiến hôm qua.

 

Mặt trời đốt nóng cát vàng, bước chân ngựa cũng chậm lại.

 

Đi được một đoạn, Vệ Trăn trên lưng ngựa xóc nảy, nhìn thấy họ vừa đi qua một vách đá.

 

Nơi này, họ đã đi qua đi lại mấy lần.

 

Hắn đưa nàng đến một tảng đá chắn gió, đỡ nàng xuống ngựa ngồi xuống: "Buổi chiều trời nóng lắm, nàng nghỉ ở đây một lát đi."

 

"Còn chàng?" - Vệ Trăn mở nắp túi nước, uống một ngụm, đưa túi nước cho hắn, Kỳ Yến nhìn lướt qua, không nhận, nói: "Ta đi thăm dò đường phía trước trước."

 

Hắn định đi, một bàn tay nắm chặt lấy hắn.

 

Giữa biển cát mênh mông, một khuôn mặt trắng nõn tuyệt đẹp hiện ra, mắt nàng đầy hoảng loạn: "Chàng không thể đi một mình, nếu chúng ta lại gặp phải bão cát như hôm qua, chia cắt chàng và ta thì sao? Hoặc là chàng ở lại nghỉ ngơi cùng ta, hoặc là ta đi cùng chàng."

 

Vệ Trăn dùng sức kéo, Kỳ Yến liền cùng nàng đi vào hang đá, không lâu sau, Tinh Dã cũng chui vào.

 

Hang đá vốn rộng rãi, bỗng trở nên vô cùng chật hẹp.

 

Vệ Trăn đưa túi nước đến tay Kỳ Yến, lần này nhìn chằm chằm hắn, nhất định phải bắt hắn uống một ngụm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Kỳ Yến nhận lấy túi nước, yết hầu lên xuống mấy lần, chỉ nhấp một chút, nhưng lại làm ra vẻ đã uống mấy ngụm, sau đó đậy nắp túi nước lại trả cho nàng.

 

Vệ Trăn khẽ mỉm cười.

 

Kỳ Yến tựa vào vách đá, nhìn thiếu nữ đôi mắt trong veo, cười vuốt ve đầu ngựa con, lại đổ thêm chút nước cho ngựa uống, khóe môi hắn cũng cong lên.

 

Hắn nói: "Buổi chiều mặt trời gay gắt, chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi đi tiếp, nàng chợp mắt một lát đi."

 

Vệ Trăn gật đầu, đầu tựa vào vai hắn, tự nhiên thể hiện sự dựa dẫm vào hắn, thân thể Kỳ Yến khựng lại, sau đó từ từ đưa tay ôm lấy nàng.

 

Gió nóng thổi qua vách đá, tiếng cát chảy xào xạc bên tai.

 

Không lâu sau, Kỳ Yến tỉnh dậy từ giấc ngủ nông, nghe thấy tiếng động bên ngoài, nắm chặt bảo kiếm bên mình.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Có người đến.

 

Tiếng vó ngựa dần đến gần, dừng lại xung quanh, tiếng nói chuyện từ phía trên vọng xuống.

 

Kỳ Yến nhìn qua lỗ hổng, thấy vó ngựa gần ngay trước mắt.

 

"Kỳ Yến thực sự đã vào sa mạc này sao?"

 

"Tất nhiên rồi. Thất Điện hạ đã ra lệnh, bắt Kỳ thiếu tướng quân, dù sống hay c.h.ế.t. Cả vòng ngoài sa mạc đều có binh lính tìm kiếm."

 

"Chúng ta vào đây lâu như vậy, chưa từng thấy dấu vết của hắn, chẳng lẽ đã c.h.ế.t dưới biển cát rồi sao?"

 

"Dù có c.h.ế.t, cũng phải mang xác về giao nộp! Thất Điện hạ nói, người sống hay c.h.ế.t không quan trọng!"

 

Kỳ Yến ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện, dấu chân của hắn và Vệ Trăn đang nằm rải rác bên ngoài hang đá.

 

Tiếng động bên ngoài đột nhiên im bặt, tay Kỳ Yến từ từ chạm vào vỏ dao.

 

Khi một khuôn mặt ló vào từ bên ngoài hang động, Kỳ Yến dứt khoát rút kiếm, trong nháy mắt xuyên thủng cổ hắn, m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

 

Kỳ Yến bước ra khỏi hang, người kia kinh hãi, vội vàng cầu xin tha mạng, giả vờ vứt vũ khí nhưng lại lao tới tấn công. Kỳ Yến chế ngự được hắn, rồi một nhát cắt ngang cổ.

 

Máu tươi chảy dài trên cát, dưới ánh nắng chói chang, trông càng thêm kinh hoàng.

 

Vệ Trăn ôm hành lý, chui ra khỏi hang, nhìn hai t.h.i t.h.ể trên mặt đất, sững sờ trong giây lát.

 

Kỳ Yến nói: "Trước đây nàng đã nói với ta, Cơ Uyên có liên quan đến trận chiến này…"