Vệ Trăn biết hắn nghe xong chắc chắn sẽ khó chấp nhận, nhưng vẫn thành thật nói: "Đúng vậy, trong trận Trúc Kha Quan, hắn và Bàng Chẩn đã cấu kết làm phản, tiết lộ trước tuyến đường hành quân của đại quân cho Tề quốc."
Đôi mắt Kỳ Yến lạnh như băng, cơ mặt run nhẹ, cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc, cúi đầu dùng vải lau vết m.á.u trên kiếm, không nói thêm lời nào trước mặt nàng, chỉ nói một tiếng: "Ta biết rồi."
Đó là một tiếng nói cực kỳ kìm nén, ngưng tụ vô số cảm xúc mãnh liệt.
Vệ Trăn tiến lên ôm lấy hắn: "Cơ Uyên mưu đồ chiếm đoạt chính quyền, muốn trừ khử chàng, phái binh truy sát chàng, chúng ta phải nhanh chóng rời đi."
Kỳ Yến nói: "Được."
Hắn ôm nàng lên ngựa, phóng đi.
Bên ngoài sa mạc toàn là binh mã của Cơ Uyên, bọn họ quay về chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới, chỉ có thể đổi hướng.
Con đường duy nhất là xuyên qua sa mạc hoang vu này, đến khu vực biên giới giữa Tề và Tấn.
Bụi bay cuồn cuộn không ngừng, cảnh vật hoang tàn tiêu điều.
Đi đi nghỉ nghỉ, đến tối, hoàng hôn buông xuống, khó mà đi tiếp, Kỳ Yến và nàng dừng lại, tìm một hang đá tự nhiên ẩn mình vào.
Gió lạnh lùa vào, Vệ Trăn run lên bần bật.
Kỳ Yến xem xong tấm bản đồ da dê rồi cất đi, ngẩng đầu nhìn thấy nàng sắc mặt tái nhợt, liền đưa tay ôm nàng vào lòng, hỏi: "Lạnh không?"
"Cũng tạm." Vệ Trăn vùi đầu vào hõm cổ hắn.
"Miệng còn phả ra hơi lạnh, sao lại nói tạm được?" Kỳ Yến gọi Bạch Mã đến, để nó chắn gió.
Vệ Trăn không còn run dữ dội nữa, ngẩng đầu nói: "Đi trên sa mạc khó khăn quá, Kỳ Yến, chúng ta có thể đi ra được không?"
Kỳ Yến gật đầu: "Quan sát thiên tượng để xác định phương hướng là kỹ năng mà một vị tướng nên có. Ta đã xem rồi, chúng ta vẫn đang đi về phía đông."
Vệ Trăn nhìn hắn. Khuôn mặt thiếu niên trắng bệch không một chút huyết sắc, hàng mi dày cụp xuống, đường nét được màn đêm bao phủ, nếu là trước đây, hắn chắc chắn sẽ nói ra những lời này với vẻ kiêu ngạo, tràn đầy sức sống, nhưng bây giờ chỉ còn lại một sự tĩnh lặng.
Vệ Trăn đưa tay lên, những ngón tay vuốt phẳng nỗi ưu tư giữa hai hàng lông mày của hắn: "Chàng chỉ mang theo chưa đầy một vạn binh sĩ, chống lại mấy vạn đại quân Tề quốc, khiến chúng c.h.ế.t trong thung lũng, chàng đã làm rất tốt rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng Kỳ Yến khàn khàn: "Thật sao…"
Vệ Trăn đứng thẳng người: "Cuộc đời chàng không chỉ có một trận chiến này, sau này chàng sẽ thắng rất nhiều trận lớn, không thể vì trận này mà suy sụp, chàng là đại tướng quân."
Nàng biết nỗi lòng của hắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn: "Chàng có gì muốn nói, cứ nói với ta, đừng tự khép kín lòng mình."
Kỳ Yến ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt thiếu nữ ướt át, đôi môi đỏ mọng của nàng kề lại, hôn lên giữa trán hắn.
Một cảm giác mềm mại từ nơi nàng hôn lan tỏa ra khắp làn da, hàng mi Kỳ Yến khẽ động.
"Ta sợ chàng sẽ chìm đắm, ta biết chàng sẽ không, nhưng ta vẫn lo lắng, nhìn thấy chàng tự trách ta cũng sẽ khó chịu…" Nàng nói năng lộn xộn.
Hắn kề lại, nắm lấy tay nàng: "Nàng đừng vì thế mà khó chịu."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Vệ Trăn cười nói: "Muộn rồi, ngày mai còn phải đi đường, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi."
Kỳ Yến cùng nàng nằm xuống, dùng thân mình che chắn gió lạnh cho nàng, đợi đến khi hơi thở của người trong lòng dần ổn định, hắn mới cúi đầu, cũng giống như nàng vừa rồi, môi chạm vào giữa trán nàng.
Giọng Kỳ Yến cực kỳ nhẹ: "Không nên để nàng phải chịu khổ cùng ta."
Ngay sau đó, Vệ Trăn đột nhiên đưa tay ôm lấy hắn, thân thể Kỳ Yến khẽ khựng lại, nàng không nói thêm lời nào, trái tim hắn đập mạnh vào lồng ngực, rất lâu sau mới dần dần bình tĩnh lại.
Khoảnh khắc này đất trời tĩnh lặng, dường như chỉ còn lại hai người họ đang ôm nhau.
Tình trạng của Kỳ Yến thực sự không tốt, sau khi thức dậy vào ngày hôm sau, Vệ Trăn luôn lo lắng, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt của hắn, nàng biết hắn hoàn toàn không nghỉ ngơi tốt.
Họ tiếp tục đi về phía đông, con đường xa xôi dường như không có điểm dừng, kèm theo đó là lương thực ngày càng ít đi, thể lực của ngựa dần cạn kiệt, Vệ Trăn cũng bị ánh nắng chói chang làm cho không nói nên lời, mấy lần nàng cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, tinh thần mơ hồ, nhưng khi nghĩ đến việc hắn vẫn ở bên cạnh mình, nàng vẫn c.ắ.n chặt răng tiếp tục đi.
Đến ngày thứ tư, họ vẫn chưa đi ra được, nhưng nước thì gần như đã cạn.
Ngựa thoi thóp, đặc biệt là khi cõng hai người, gần mỗi bước chân lại càng khó khăn hơn, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, như tiếng nức nở.
Họ bắt đầu xuống ngựa đi bộ. Cát vàng bị chiếu sáng như dung nham nóng bỏng, có thể làm bỏng gót chân người.
Vệ Trăn đi bộ một buổi sáng, chân đã nổi không ít mụn nước.