Mái tóc đen nhánh của nàng lập tức tuôn xuống như thác nước, làm nổi bật khuôn mặt trắng như tuyết của nàng.
Kỳ Yến cúi mắt, nhìn chiếc trâm có đầu nhọn hoắt được đưa vào tay mình, hiểu ý nàng, nắm chặt lấy, rồi một lần nữa đưa tay ôm nàng.
Vệ Trăn bám lấy vai hắn, lưu luyến không muốn hắn rời đi.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Nàng biết Kỳ Yến võ nghệ cao cường, nhưng làm sao có thể lần nào cũng may mắn thoát c.h.ế.t như vậy? Hôm nay nhẹ thì mất một miếng thịt, nặng thì mất mạng tại đây.
Cảnh tượng những mảnh chân tay bị chôn vùi trong hố đất đó liên tục hiện lên trong mắt nàng.
Nàng nhìn người đàn ông trước mặt, cố gắng nói thêm vài câu cuối cùng, áp má vào mặt hắn: "Chàng vừa nói, ta là thê tử của chàng, đúng không? Vậy khi chàng trở về, chúng ta sẽ lập tức thành thân, ngay tại đây."
Mi mắt Kỳ Yến run rẩy: "Không thể ở đây."
"Được, ta thấy được.". Vệ Trăn mắt đỏ hoe, bướng bỉnh nói: "Ta không quan tâm thành thân ở đâu, ở sa mạc cũng được, ngoại ô cũng được, ta chỉ cần chàng ở bên ta."
Thực ra hắn đã kiệt sức, cố gắng tỏ ra không sao cũng là để Vệ Trăn không lo lắng, nhưng khi nghe nàng nói những lời này, trong cơ thể gần như tê liệt của hắn, những dòng m.á.u sắp ngừng chảy lại vì nàng mà tuôn trào.
Xung quanh đều là dị nhân ngoại quốc, Kỳ Yến không thể tưởng tượng nếu mình không còn, để lại nàng một mình, nàng sẽ làm sao.
Hắn cảm thấy mình vẫn có thể cố gắng thêm một chút vì nàng, khàn giọng nói: "Được."
Hắn được người huấn thú đưa đến bên lan can.
Vệ Trăn quay lưng lại, không đành lòng nhìn.
Hai bên bùng nổ những tiếng reo hò, cả đấu trường dường như biến thành một chiếc trống lớn, mỗi tiếng đập đều gõ vào trái tim nàng, tạo ra tiếng vang lớn.
Một tiếng sói tru sắc nhọn vang lên, Vệ Trăn quay đầu lại.
Hai con sói cùng lúc lao ra từ phía sau lưới. Dã thú cúi thấp mình, há to miệng đầy máu, quan sát Kỳ Yến, rồi vòng quanh hắn.
Vệ Trăn ban đầu nghĩ rằng sẽ đợi Kỳ Yến giải quyết xong một con sói, người huấn thú mới thả con thứ hai, nhưng bây giờ lại thả ra cả hai con cùng lúc!
Cảnh tượng này làm mắt Vệ Trăn đau nhói, nàng ngẩng đầu nói với Mộc Thát: "Một mình chàng ấy tay không tấc sắt, làm sao có thể đối phó với hai con sói? Phải làm thế nào mới có thể cho hắn vũ khí? Ngươi muốn gì, phàm là ta có thể cho ngươi đều sẽ cho!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mộc Thát không nói gì. Dã thú phía dưới bắt đầu tấn công, lao mạnh về phía Kỳ Yến, Kỳ Yến nghiêng người né tránh.
Vệ Trăn nói: "Ngươi bắt chúng ta đến đây, một là để làm theo quy tắc, hai là để kiếm tiền hoa hồng từ việc cá cược. Tôi hỏi ngươi, ngươi muốn chàng ấy c.h.ế.t, hay muốn nhân cơ hội này mà kiếm một khoản lớn?"
Mộc Thát từ từ quay đầu lại. Tóc dài của Vệ Trăn bay tán loạn trong gió, nàng tiến lại gần một bước, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào hắn. Mộc Thát đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, nhưng một người phụ nữ Trung Nguyên không sợ khí chất hung hãn của hắn như vậy thì đây là lần đầu tiên.
Nàng nói: "Những người xem náo nhiệt chắc chắn sẽ đặt cược trượng phu của ta c.h.ế.t, nhưng nếu chàng ấy thắng, ngươi có thể kiếm được một khoản tiền cược không nhỏ."
Mộc Thát cười một tiếng, rõ ràng là hắn đã bị cái móc lợi ích mà nàng ném ra hấp dẫn.
"Ngươi muốn giành một vũ khí cho trượng phu, được thôi, nhưng phải dùng đồ của mình để đổi."
Mộc Thát chỉ cho Vệ Trăn một hướng, Vệ Trăn nhìn theo ánh mắt hắn. Ở rìa đấu trường, có một người bán hàng rong rao hàng, trước mặt bày đủ loại d.a.o và vũ khí.
Mộc Thát đi cùng Vệ Trăn, nói với người bán hàng nhỏ: "Đưa cho nàng ấy vài món vũ khí xem."
Tiếng hò reo xung quanh ngày càng mạnh mẽ, tim Vệ Trăn đập nhanh hơn, ánh mắt lướt nhanh qua chiếc bàn, ở đây căn bản không có vũ khí nào ra hồn.
Người bán hàng nhỏ giơ thanh bảo kiếm lên, cẩn thận đưa đến trước mặt Vệ Trăn: "Thanh bảo kiếm này năm mươi lạng."
"Năm mươi lạng?" - Vệ Trăn kinh ngạc.
"Đúng vậy, cô nương có thể lấy ra năm mươi lạng không?"
Vệ Trăn lắc đầu, nhìn con d.a.o găm bên cạnh: "Cái này thì sao?"
"Ba mươi lạng.", người bán hàng nhỏ cười ranh mãnh, chỉ vào cây gậy gỗ bên cạnh: "Nếu cô nương không có nhiều tiền như vậy, hãy xem cây gậy gỗ này, mười lạng, cũng đủ để trượng phu của ngươi chống đỡ một lúc."
Điều này rõ ràng là muốn nhân cơ hội này mà kiếm chác một khoản.
Mộc Thát nói: "Vũ khí trong đấu trường từ trước đến nay đều có giá như vậy, chưa từng thay đổi. Cô nương đã muốn cứu trượng phu, tất nhiên phải chịu khó bỏ ra một ít bạc chứ. Trên người ngươi không lẽ không có món đồ quý giá nào sao?"
Vệ Trăn đưa tay sờ vào eo, nắm lấy miếng ngọc bội, từ từ tháo xuống.
Toàn thân nàng, món đồ quý giá duy nhất còn lại chính là miếng ngọc bội này.