Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 272



 

Đây là món quà phụ thân mẫu thân tặng nàng, đã ở bên nàng hơn mười năm, nàng coi như bảo vật, dành quá nhiều tình cảm, nhưng giờ đã biết thân sinh phụ mẫu của mình là ai, trong tình cảnh hiện tại, nàng căn bản không thể do dự thêm nữa.

 

Vệ Trăn thở dài một hơi, hai tay nâng ngọc bội lên.

 

Người bán hàng nhỏ trợn tròn mắt, quay đầu nhìn Mộc Thát: "Đại nhân, món đồ này không tầm thường, là bảo vật!"

 

Hắn đưa tay muốn chạm vào, Vệ Trăn rụt tay thu ngọc bội về.

 

Người bán hàng nhỏ không vui: "Cô nương không nỡ như vậy, là không muốn cứu trượng phu nữa sao?"

 

Tiếng hú của sói từ phía sau truyền đến, Vệ Trăn đặt ngọc bội xuống bàn, phát ra một tiếng kêu thanh thúy: "Hiện tại ta không có vật ngoài thân, chỉ có thể dùng vật này để thế chấp trước, nhưng miếng ngọc bội này rất quan trọng đối với ta, không biết ngươi có thể lập một văn tự được không, ta sẽ cầm cố vật này cho ngươi trước, sau chuyện này, ta sẽ lấy vàng đến đổi."

 

Vệ Trăn bổ sung: "Hai trăm lạng!"

 

Người bán hàng nhỏ chần chừ một lát, rồi cười nói: "Được thôi. Nhưng như vậy, ngươi chỉ có thể đổi lấy một con d.a.o găm."

 

Vệ Trăn cũng không có thời gian để mặc cả với hắn nữa, nhận lấy bút mực hắn đưa, nhanh chóng lập một văn tự, hai bên ấn tay điểm chỉ, đối phương lấy đi ngọc bội, Vệ Trăn cầm lấy một con d.a.o găm trên bàn, chạy về phía hố đấu thú.

 

Phía dưới hố đấu thú, vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, con sói rừng đang nằm phục bên tảng đá, hai mắt bị đ.â.m xuyên, m.á.u không ngừng chảy ra, b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

 

Mà Kỳ Yến cũng không khá hơn là bao, toàn thân dính đầy bùn đất, một tay ôm vai bị thương bên kia, cây trâm trên tay đang nhỏ máu.

 

Vừa rồi, hắn đã dùng cây trâm này để đ.â.m vào mắt con sói rừng.

 

Con sói rừng bị mù mắt, không nhìn thấy gì, mũi lại bị m.á.u làm tắc nghẽn, bắt đầu điên cuồng gầm gừ, xông thẳng về phía Kỳ Yến.

 

Vệ Trăn gọi hắn một tiếng, mọi người liền thấy một tia sáng bạc lướt qua không trung, rơi xuống hố bùn phía dưới.

 

Kỳ Yến nhanh chóng chạy tới, nhặt con d.a.o găm lên, cũng đúng lúc này, một con sói rừng khác từ bên cạnh lao ra, bất ngờ xô ngã Kỳ Yến xuống đất, nanh vuốt sắc nhọn lộ ra, trực tiếp khóa chặt cổ Kỳ Yến!

 

Tất cả những người có mặt đều im lặng.

 

Vệ Trăn không dám nhìn, lại quay lưng đi.

 

Nàng nghe thấy tiếng "phập" của vật sắc nhọn xuyên qua da thịt và xương cốt, kèm theo tiếng m.á.u chảy, cùng với vô số tiếng hít hà lạnh lẽo xung quanh.

 

Vệ Trăn cảm thấy m.á.u toàn thân lạnh toát, cổ họng như bị một sợi dây vô hình siết chặt, nghẹt thở không thở nổi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng run rẩy quay đầu lại. Con sói vẫn nằm trên người Kỳ Yến, nhưng cổ đã bị một con d.a.o găm đ.â.m xuyên, một lượng lớn m.á.u phun ra, b.ắ.n đầy người Kỳ Yến phía dưới.

 

Kỳ Yến nghiến răng, dốc toàn lực dùng d.a.o găm đẩy con thú khổng lồ ra từng chút một, tách rời khỏi mình.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Con sói kêu lên một tiếng, Kỳ Yến bùng nổ sức mạnh, lật người đè nó xuống đất, trong một tràng kinh ngạc, hắn rút d.a.o găm ra, hai đầu gối ghì chặt cổ sói, đ.â.m d.a.o găm vào cổ nó.

 

Một nhát, hai nhát, ba nhát…

 

Con sói hung dữ hoàn toàn tắt thở, bỏ mạng.

 

Con sói mù mắt còn lại xông tới, Kỳ Yến tránh được đòn tấn công, con d.a.o găm trên tay tuột ra, c.h.é.m về phía sói.

 

Con thú bị đ.â.m trúng chân trái, đổ sầm xuống, Kỳ Yến gần như không còn sức lực, cố gắng gượng dậy, đi tới, nhặt d.a.o găm lên, ngồi xổm xuống c.ắ.t c.ổ nó.

 

Xung quanh im lặng hồi lâu, sau đó bùng nổ một tràng reo hò!

 

"Người Trung Nguyên này giỏi thật, vậy mà g.i.ế.c hai con sói rừng cực kỳ hung dữ!"

 

"Trước đây chưa từng có tù binh nào thoát khỏi miệng sói rừng mà sống sót, người này quả thực có thể được gọi là chiến binh!"

 

Cả trường đấu sôi sục, có người đắc chí, có người thua cược, bùng nổ sự bất mãn, nhưng phần lớn là vỗ tay hoan hô.

 

Vệ Trăn vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai, quỳ xuống bên mép hố bùn, nhìn người huấn luyện thú leo thang xuống hố, kéo Kỳ Yến lên.

 

Toàn thân hắn dính đầy m.á.u động vật, tóc ẩm ướt, trông thê t.h.ả.m như một con dã thú.

 

Mọi người xung quanh vây lại, Vệ Trăn giơ tay áo lên, lau đi những giọt m.á.u trên mặt hắn.

 

Kỳ Yến thở hổn hển nói: "Không sao rồi."

 

Nàng cúi người ôm chầm lấy hắn, không màng đến những vết bẩn trên người hắn, vùi mặt vào cổ hắn mà khóc.

 

Kỳ Yến nghe thấy tiếng nức nở của nàng, vô cùng tự trách, biết nàng có tâm tính kiên cường, nhưng gần đây nàng đi theo hắn, hắn dường như luôn làm nàng rơi lệ.

 

Hắn mạnh mẽ ôm chặt nàng: "Nàng không sao là tốt rồi. A Trăn."

 

Vai Vệ Trăn khẽ run, nàng nâng tay áo giúp hắn lau những giọt m.á.u trên tóc: "Chàng có bị thương không? Ta thấy chàng cứ ôm vai mãi."