Kỳ Yến lắc đầu: "Là vừa rồi ta không cẩn thận va vào đất mà bị thương, không có gì nghiêm trọng."
Họ ở gần đến mức, hắn thậm chí có thể nhìn thấy những giọt nước đọng trên hàng mi nàng.
Hắn biết rõ, nếu không phải Vệ Trăn tìm được d.a.o găm ném xuống, hắn tuyệt đối không thể còn sống.
Bàn tay dính đầy m.á.u của hắn, mạnh mẽ ôm lấy vai nàng, nàng gần như lọt thỏm vào lòng n.g.ự.c hắn, toàn thân hắn vẫn còn nóng hổi, giây phút này hắn khao khát muốn hôn nàng, nói cho nàng biết, trong lúc hắn vật lộn với sói rừng, mấy lần cận kề cái c.h.ế.t, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến một mình nàng.
Tuy nhiên, có quá nhiều người xung quanh, cuối cùng hắn vẫn kiềm chế được ý nghĩ đó.
Vệ Trăn đỡ hắn đứng dậy, chân Kỳ Yến loạng choạng, hắn vịn vào lan can.
Vệ Trăn nhìn chân phải hắn: "Chân chàng bị thương rồi sao?"
Kỳ Yến "ừ" một tiếng: "Về băng bó đơn giản là được."
Hắn ngẩng đầu, Mộc Thát đi tới, khóe miệng nở một nụ cười, tán thưởng nói: "Ngươi chỉ với một con d.a.o găm mà có thể đ.á.n.h bại hai con sói, quả nhiên là dũng sĩ. Vậy ta Mộc Thát nói lời giữ lời, tha cho các ngươi một mạng."
Kỳ Yến gật đầu, yếu ớt nói: "Đa tạ."
"Chỉ là, chúng ta đã đến Cừu Do quốc, cũng không thể dễ dàng rời đi.". Mộc Thát nói: "Hiện tại bên ngoài cũng không yên bình, các ngươi cứ ở lại Cừu Do quốc trước đi."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Nói xong, hắn giơ tay ra lệnh cho thủ hạ: "Những ngày này, ngươi hãy theo dõi hai vợ chồng họ."
Vệ Trăn muốn nói gì đó, Kỳ Yến ôm lấy vai nàng, khẽ nói với người trước mặt: "Làm phiền đại nhân, trước tiên hãy chuẩn bị cho ta và thê tử một căn phòng để nghỉ ngơi, được không?"
Hắn quả thực quá mệt mỏi, gần như không đứng vững.
Vệ Trăn đưa cây trâm dính m.á.u cho Mộc Thát, Mộc Thát lau sạch cây trâm, cẩn thận nhìn dưới ánh nắng, cất đi, rồi mới nói: "Được."
Hắn quay người ra lệnh cho thủ hạ: "Nhanh chóng về nhà dọn dẹp một căn phòng trong sân, cho đôi phu thê này ở."
Thủ hạ liên tục nói: "Vâng."
Thân hình Kỳ Yến cao lớn, Vệ Trăn một nữ tử muốn đỡ cũng thực sự rất vất vả, Mộc Thát liền đến giúp một tay.
Đám đông vây quanh dường như vẫn còn náo nhiệt, chưa tan đi, họ vây quanh Kỳ Yến và hộ tống hắn rời khỏi chợ.
Kỳ Yến khẽ mấp máy môi: "Có nước không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mộc Thát đáp lại: "Đương nhiên là có," rồi nhận lấy túi nước từ thuộc hạ đưa cho.
Kỳ Yến nhận lấy, vừa uống vào mới phát hiện trong nước có lẫn máu, nhưng cổ họng đầy hơi nóng, cũng không kén chọn gì, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Máu chảy xuống cổ họng, dọc theo ngũ tạng lục phủ mà trôi xuống, lập tức gột rửa sạch sẽ khí nóng trong cơ thể.
"Trong này là huyết nai, là thứ bổ dưỡng thượng hạng."
Kỳ Yến vặn chặt miệng túi, trả lại, Mộc Thát lắc lắc túi nước, huyết nai đã uống hết hơn nửa, tặc lưỡi thở dài một tiếng.
Đoàn người của họ đến trước một căn nhà đơn sơ, Mộc Thát đưa họ vào trong nhà, dặn dò thủ hạ canh chừng hai người họ.
Vệ Trăn nhìn quanh căn phòng đơn sơ, một hơi thở dồn nén trong lòng cuối cùng cũng có thể thở ra.
Họ đã trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng thoát c.h.ế.t.
Vệ Trăn đỡ Kỳ Yến đến bên giường ngồi xuống, vén ống quần trái của hắn lên, nơi đó có một vết thương sâu do răng sói cắn. Vết thương không nghiêm trọng, nhưng ảnh hưởng đến việc đi lại của Kỳ Yến, e rằng phải dưỡng thương một thời gian dài.
Vệ Trăn ngẩng đầu. Kỳ Yến tựa đầu vào cửa sổ, hai mắt nhắm nghiền, lông mi đổ bóng rậm rạp, nàng nghĩ hắn quá mệt nên đã ngủ thiếp đi, không quấy rầy, đứng dậy, giúp hắn cởi bỏ chiếc áo dính m.á.u trên người.
Tay nàng không tránh khỏi chạm vào cơ thể hắn, chạm vào chỉ thấy làn da nóng bỏng, như một lò than hồng rực.
Vệ Trăn lại đặt tay lên trán hắn, cảm thấy hắn hình như đang sốt.
"Kỳ Yến, Kỳ Yến?" Vệ Trăn gọi hắn: "Chàng sao vậy?"
Kỳ Yến từ từ mở mắt, trong tầm nhìn mờ ảo hiện ra gương mặt diễm lệ của thiếu nữ, giọng hắn khàn khàn: "Vừa rồi uống chút gì đó, cơ thể hơi khó chịu, lát nữa sẽ ổn thôi."
Vệ Trăn nhớ lại túi nước mà Mộc Thát đưa cho Kỳ Yến, lúc đó nàng bị gọi đi vào sân trước, không ở bên cạnh Kỳ Yến, trong mắt lập tức hiện lên vẻ lo lắng, hỏi: "Họ cho chàng uống gì vậy?"
Kỳ Yến mím môi, nặn ra một nụ cười: "Không phải thứ gì xấu đâu, chỉ là m.á.u động vật thôi. Ta nghỉ một lát, nàng đi lấy nước tắm trước đi, đợi nàng về ta sẽ khỏe lại thôi."
Vệ Trăn nhẹ giọng nói: "Chàng có được không?"
Kỳ Yến gật đầu.
Sau khi nàng rời đi, Kỳ Yến nhắm mắt lại. Trong cơ thể hắn có một luồng tà hỏa dâng lên, khắp toàn thân các mạch m.á.u dường như đang chảy một luồng khí nóng bỏng, hắn ngẩng cổ, yết hầu lên xuống, thở dài một tiếng thật dài.