Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 282



 

Vệ Trăn vội rụt tay về, nói: "Không cẩn thận va phải thôi, không sao đâu."

 

Mấy ngày nay, nàng tranh thủ lúc Kỳ Yến không có nhà, lén lút đan nón tre, muốn kiếm thêm chút tiền để duy trì chi tiêu. Vệ Trăn không muốn hắn biết những vết thương đó từ đâu mà có, nếu không anh nhất định sẽ tự trách.

 

Hắn dường như đã thoát khỏi nỗi đau buồn, nhưng Vệ Trăn biết rõ trong lòng hắn vẫn không thể quên trận chiến đó, nếu không thì mỗi khi rảnh rỗi, hắn cũng sẽ không xem lại bản đồ, vạch ra từng bước đi sau khi ra ngoài. Vệ Trăn không muốn tạo thêm áp lực cho hắn.

 

Kỳ Yến nói: "Chúng ta vào nhà đi, ta bôi t.h.u.ố.c cho nàng."

 

Hắn vào nhà, lấy lọ t.h.u.ố.c từ trong tủ ra, kéo nàng đến bên bàn ngồi xuống. Mặt trời vẫn chưa lặn, cửa sổ đang mở, ánh sáng trong suốt xiên vào, điểm xuyết lên lông mày và vạt áo của hắn. Lông mi hắn dài và dày, sắc mặt tái nhợt, khi bôi t.h.u.ố.c rất chăm chú.

 

Như nhận ra ánh mắt của nàng, hắn ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, nói: "Vết thương đã được bôi t.h.u.ố.c rồi. Hôm nay ta từ chợ về, đặc biệt mang theo một con dê, tối nay chúng ta sẽ ăn thịt dê và canh dê."

 

Vệ Trăn ngạc nhiên, tiền công chép sách mỗi ngày của họ rất ít ỏi, chỉ đủ để duy trì một chút chi tiêu trong nhà, làm sao hắn có thêm tiền mua thịt dê được?

 

Kỳ Yến nói: "Hôm nay Cừu Do Vương ban thưởng cho ta một ít tiền, ta nghĩ nàng mấy ngày nay chưa được ăn ngon, nên đã mua một con dê ở chợ, đã nhờ người bán hàng làm thịt sẵn rồi."

 

Vệ Trăn nghi hoặc: "Vậy chàng có biết nấu canh không?"

 

Kỳ Yến nheo mắt: "Không giỏi lắm, nhưng đã hỏi kỹ quầy bán thịt cách làm, các bước ta đều ghi lại rồi, lát nữa sẽ thử xem sao."

 

Bữa tối hôm đó dùng rất tuyệt vời, sau khi dùng xong, hai người nắm tay nhau đi dạo dưới ánh trăng để tiêu cơm rồi nói chuyện rất lâu.

 

Khi đêm xuống, họ trở về phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi.

 

Kỳ Yến nói: "Chiều mai ta còn phải đến Vương điện một chuyến, sẽ về muộn hơn, nếu nàng đói thì cứ dùng bữa trước, không cần đợi ta."

 

Vệ Trăn gối đầu lên cánh tay hắn, khẽ đáp lại một tiếng "Được".

 

Gió đêm hiu hiu thổi tới, Kỳ Yến đợi nàng ngủ say, nắm lấy đầu ngón tay nàng. Những ngón tay nàng vốn thon thả mềm mại như ngọc, giờ đây lại có nhiều vết thương gồ ghề thô ráp như bị lưỡi d.a.o cắt qua.

 

Nếu chỉ có một vết thì thôi, nhưng gần đây mỗi ngày trên tay nàng lại xuất hiện những vết thương mới.

 

Kỳ Yến mơ hồ đoán nàng có chuyện giấu mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn từ từ buông nàng ra, đứng dậy khỏi giường, vốn định vào tủ tìm một bộ quần áo sạch, vừa mở cửa tủ ra, một vật lăn xuống dừng lại dưới chân.

 

Kỳ Yến nhặt chiếc nón tre lên, vuốt ve phần nan tre đang đan dở, quay đầu nhìn cô gái trên giường, trong khoảnh khắc hiểu ra vết thương trên tay nàng từ đâu mà có.

 

Hắn nắm chặt chiếc nón, một lúc lâu sau, đặt nan tre về chỗ cũ, lấy ra bộ quần áo sạch vốn định tìm rồi khoác lên, lặng lẽ rời đi.

 

Nửa đêm, chợ vẫn náo nhiệt, hai hàng đèn lấp lánh nối thành một đường, như một con rồng bơi lượn trong đêm tối.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Kỳ Yến đến con hẻm bên cạnh đấu trường, từ một bậc thang bên đường đi xuống lòng đất.

 

Sau khi đi qua một đường hầm hẹp tối tăm và im lặng, một vùng ánh sáng chói mắt đột nhiên chiếu vào, tiếng ồn ào từ hai bên ùa vào tai từng đợt.

 

Chợ đen ngầm của Cừu Do, nơi ẩn chứa mọi thứ hỗn tạp, giờ đây từ từ hiện ra trước mắt.

 

Hai bên đường là các nhà chứa và sòng bạc, người người chen chúc, Kỳ Yến đi thẳng về phía trước, không dừng lại, cho đến khi đến tận cùng.

 

Trên đấu trường, hai người đàn ông đang vật lộn, tiếng cổ vũ xung quanh át cả tiếng nhau, cảnh tượng bạo lực cực đoan tạo nên một bức tranh đẫm máu.

 

Chủ đấu trường nhìn thấy Kỳ Yến, đặc biệt đi vòng ra hỏi: "Kỳ huynh không phải đã đến chiều nay rồi sao, sao giờ lại đến nữa?"

 

Kỳ Yến thản nhiên nói: "Thiếu tiền dùng, bên ngươi kiếm tiền nhanh nhất không phải sao?"

 

Trong đấu trường, hai người đã phân định thắng thua, chủ đấu trường nhìn người đấu vật đẫm m.á.u trên mặt đất, ra lệnh cho thuộc hạ nhanh chóng đưa người đi, quay đầu nói: "Lát nữa huynh muốn lên sàn?"

 

Kỳ Yến gật đầu, bắt đầu cởi áo trên người.

 

Chủ đấu trường cười cười, vết sẹo trên mặt khẽ động: "Ta biết huynh thiếu tiền dùng, nhưng huynh cũng không thể ngày nào cũng đến, giờ bên ngoài ai cũng biết huynh lên sàn chắc chắn thắng, thật là vô vị, không ai đến đặt cược nữa."

 

Chủ đấu trường thở dài, vỗ vai hắn: "Đêm nay huynh về trước đi."

 

Hắn quay người định đi, người phía sau nói: "Nếu vô vị, vậy thì hãy làm cho cuộc đấu thú vị hơn, để hai ba người cùng lúc lên đối phó với ta, ngươi thấy có được không?"

 

Chủ đấu trường giật mình, sau đó nở nụ cười nói: "Được, đương nhiên được!"