Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 281



 

Trở về chỗ ở, Vệ Trăn đóng cửa lại, thấy Kỳ Yến đứng bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài, dáng vẻ cô độc. Vệ Trăn đi đến, vòng tay ôm lấy eo hắn từ phía sau.

 

"Vẫn còn nghĩ chuyện của Đại vương sao?"

 

Hắn cúi đầu khẽ "ừm" một tiếng, giọng rất nhẹ: "Đêm trước khi đại quân tác chiến, ngoại tổ đã gọi ta đến nói chuyện, ta đã có một dự cảm, đó có lẽ là lần cuối cùng ta gặp ngoại tổ."

 

Hắn cụp mắt, che đi một vệt hồng nhạt trong mắt.

 

Kỳ Yến cảm nhận được thân thể mềm mại của nàng, cằm đặt trên tóc hắn.

 

Mỗi đêm sau trận chiến Trúc Kha Quan, hắn đều không thể ngủ yên. Trong sa mạc, hễ nhắm mắt lại, trước mắt hắn đều là cảnh binh sĩ hy sinh, vì vậy tinh thần hắn luôn hoang mang.

 

Dường như chỉ có dựa vào Vệ Trăn, ngửi mùi hương trên người nàng, hắn mới có thể an tâm ngủ.

 

Đầu ngón tay hắn chạm vào đầu ngón tay nàng, mười ngón tay chạm vào nhau.

 

Hắn cúi đầu ôm lấy nàng, giọng khàn khàn: "A Trăn, dường như ta không còn nhà nữa rồi."

 

Vệ Trăn nói: "Sao lại không có nhà chứ?"

 

Hắn trước mặt người ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trước mặt nàng hiếm khi chịu cúi mình, để lộ dáng vẻ như vậy.

 

Vệ Trăn hiểu cảm giác của hắn, không có nhà, là không có cảm giác thuộc về, giống như một cô thần trong loạn thế, không nơi nương tựa.

 

Vệ Trăn trong lòng chua xót, từ từ đưa tay ôm lấy hắn, tựa đầu vào vai hắn: "Thiên hạ rộng lớn như vậy, sao lại không có nhà của chàng? Chúng ta đi khắp thiên hạ, thiên hạ ở đâu, ở đó chính là nhà của chàng."

 

Nàng nói: "Ta sẽ luôn ở bên chàng, Kỳ Yến, bởi vì… ta cũng không có nhà."

 

Kỳ Yến ngẩng đầu, hơi thở ấm áp phả vào má nàng: "Đợi sau khi ra ngoài, ta sẽ tìm cách giúp nàng tìm phụ thân của nàng."

 

Vệ Trăn sững sờ, hiểu rằng hắn muốn giúp nàng trở về nhà, nói: "Chàng nói xem, phụ thân của ta, có thích chúng ta không?"

 

Nàng dùng từ "chúng ta", là đã đưa hắn vào phạm vi "gia đình" trong lòng nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nhìn nàng, rất lâu sau, nhẹ nhàng nói: "Sẽ thích."

 

Vệ Trăn khẽ mỉm cười, chỉ cảm thấy, chỉ cần ở bên hắn, mọi hiểm trở phía trước đều có thể dễ dàng vượt qua.

 

Cừu Do Vương không hề buông tha hai người, không cho phép họ rời khỏi cổng thành dù chỉ một bước, cũng không đảm bảo chi phí ăn ở cho họ, mọi thứ vẫn cần họ tự giải quyết.

 

Kỳ Yến nói: "Lát nữa ta sẽ ra chợ xem sao, liệu có thể tìm được cách kiếm tiền không. Nàng theo ta vất vả cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi."

 

Vệ Trăn lắc đầu: "Ta không mệt, ta đi cùng chàng. Ta có thể làm nhiều việc, vừa rồi trên đường về gặp mưa lớn, ta thấy người đi đường rất bất tiện, nghĩ có thể làm vài cái nón lá, nhờ người mang ra bán."

 

Kỳ Yến nắm lấy tay nàng: "Làm nón lá rất hại tay."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Vệ Trăn khẽ mỉm cười: "Vậy chúng ta tìm một công việc không tốn sức, tốt nhất là có thể cùng làm, chân chàng bị thương, cũng nhân tiện thời gian này mà nghỉ ngơi cho tốt."

 

Kỳ Yến vẫn không muốn nàng quá vất vả, nghĩ lại, nàng ở nhà sẽ gặp trượng phu của A Châu, quả thật hắn ở bên cạnh nàng, nàng mới được an toàn.

 

Họ chuyển ra khỏi nhà A Châu, tìm một ngôi nhà nhỏ chỉ thuộc về họ.

 

Kỳ Yến chưa bao giờ quên chiến sự bên ngoài, biết rằng mình không có mặt, bên ngoài chắc chắn đã xảy ra những thay đổi long trời lở đất. Hắn đã viết nhiều lá thư nhờ thuộc hạ của Cừu Do Vương gửi đi, cố gắng liên lạc với Tả Doanh.

 

Trong thời gian chờ đợi Tả Doanh đến, Kỳ Yến và Vệ Trăn tìm được một công việc chép sách tại một hiệu sách trên phố. Ban ngày họ cùng nhau đến hiệu sách chép sách, Kỳ Yến nhân cơ hội này tìm hiểu tình hình bên ngoài thành, dần dần ghép nối được bức tranh tổng thể về tình hình bên ngoài từ lời kể của người khác. Hắn bí mật lên kế hoạch cho mọi thứ sau khi rời đi.

 

Vào buổi tối, Kỳ Yến luôn được Cừu Do Vương triệu đến vương điện, hỏi về một số kiến ​​thức quân sự.

 

Thấm thoắt đã mấy ngày trôi qua, chiều tối hôm đó, Vệ Trăn ở nhà một mình, nghe thấy tiếng động từ ngoài sân vọng vào, biết là Kỳ Yến đã về, nàng vội giấu chiếc nón đang đan dở rồi bước ra cửa.

 

Nàng mở cửa, thấy đúng là Kỳ Yến, liền mỉm cười đón lấy: "Chàng về rồi, hôm nay Cừu Do Vương nói sao?"

 

Kỳ Yến thở dài: "Cừu Do Vương muốn giao chiến với bộ lạc Khuyển Nhung, hỏi ta nên bố trí binh mã thế nào. Ta đã đưa ra vài đề nghị, nhưng bà ấy vẫn chưa tỏ thái độ."

 

Vệ Trăn nói: "Chàng là tướng nhà Tấn, bà ấy nhất thời chưa tin chàng cũng là lẽ thường tình. Nhưng đã triệu kiến chàng, e là cũng biết năng lực của chàng, có ý muốn chàng hiến kế rồi."

 

Kỳ Yến gật đầu, nắm lấy tay phải của nàng, nhưng lông mày khẽ nhíu lại, hỏi: "Sao lại bị thương rồi?"