Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 284



 

"Ta còn mua cho nàng mấy thứ khác nữa." Hắn từ trong tay áo lấy ra một gói nhỏ bọc trong khăn tay đặt lên bàn, đang định mở ra thì nhìn thấy một vật trên bàn, ngẩng đầu hỏi: "Đây là cái gì?"

 

Vệ Trăn nói: "Là miếng bảo vệ tay và t.h.u.ố.c kim sang ta mua cho chàng. Ta nghĩ chàng dùng t.h.u.ố.c tốt hơn thì vết thương trên người cũng sẽ mau lành hơn."

 

Nàng cầm miếng bảo vệ tay đeo cho hắn: "Chàng thử xem có vừa không, trên miếng bảo vệ tay có dây, có thể thắt chặt lại."

 

Ánh mắt Kỳ Yến khẽ động, nhìn hành động của nàng: "Thật ra nàng không cần…"

 

"Ta biết." Vệ Trăn nói trước, nàng ngước đôi mắt như hồ nước thu lên: "nhưng ta chỉ muốn mua cho chàng, không nghĩ gì khác. Chàng còn mua gì nữa, cho ta xem đi."

 

Kỳ Yến nói: "Một đôi khuyên tai và son môi."

 

"Sao lại mua mấy thứ này?"

 

Kỳ Yến nhìn nàng, nàng mặc chiếc váy vải thô, không đeo bất kỳ món trang sức nào, tóc đen chỉ dùng dây buộc đơn giản thả phía sau. Từ khi theo hắn bôn ba, nàng không có thời gian chăm sóc dung nhan. Hắn biết nàng không trang điểm, cũng tự có một vẻ đẹp quyến rũ, nhưng nữ nhân sao lại không yêu cái đẹp chứ?

 

Hắn đưa thỏi son môi qua, cũng không biết nàng có thích màu này không, lo lắng hỏi: "Đẹp không?"

 

Vệ Trăn mở nắp, cười rạng rỡ: "Chàng giúp ta thoa đi."

 

Kỳ Yến thấy nàng như vậy, biết chắc là nàng hài lòng, hắn nâng ngón tay khẽ chấm một chút son môi đỏ tươi, từ từ thoa lên môi nàng. Nàng mím môi, đôi môi lập tức phủ lên một lớp bóng loáng quyến rũ, mê hoặc lòng người.

 

Kỳ Yến nhìn Vệ Trăn đậy nắp hộp son lại, hỏi: "Sao không soi gương?"

 

Vệ Trăn quay đầu cười: "Chàng thấy đẹp là được rồi. Chẳng lẽ không đẹp sao?"

 

Nàng tiến lại gần hắn, Kỳ Yến lùi lại một bước, nàng vươn tay túm lấy hắn, Kỳ Yến không thể thoát khỏi đôi mắt sáng ngời tràn đầy ý cười của nàng.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Đêm buông xuống, ánh sáng lờ mờ dần bao trùm, hơi thở của hai người phả vào má đối phương.

 

Trong cuộc giằng co này, hơi thở của cả hai dần trở nên nặng hơn.

 

Kỳ Yến nhìn đôi mắt sáng của nàng, cười nói: "Đẹp lắm."

 

Khóe môi Vệ Trăn càng cong lên, nàng nhón chân, khoảng cách gần như vậy, chỉ cần nàng khẽ ngẩng đầu lên, là có thể hôn lên môi hắn.

 

Vệ Trăn nói: "Kỳ Yến, cảm ơn chàng, những thứ chàng tặng ta, ta rất thích."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Rõ ràng trong tình huống này, hắn không cần phải làm gì cho nàng, nhưng vẫn đặc biệt mua son môi cho nàng, chỉ muốn nàng vui vẻ một chút, lòng Vệ Trăn tràn đầy cảm động.

 

Nàng ôm lấy cổ hắn, hôn lên môi hắn, thân hình hắn khẽ khựng lại, nhưng không từ chối.

 

Nụ hôn dài này, không phải là nụ hôn say đắm giữa nam nữ, mà giống như một nụ hôn an ủi lẫn nhau khi họ cùng nhau vượt qua những tháng ngày khó khăn này.

 

Môi lưỡi quấn quýt, hơi thở càng lúc càng nóng bỏng, trong bóng tối, hai đôi mắt trong veo nhìn nhau, trong mắt đều tràn ngập dư vị triền miên.

 

Tiếng ve kêu ngoài cửa sổ vào lúc này, ồn ào đến cực điểm.

 

Đợi môi từ từ tách ra, Kỳ Yến nói: "Những thứ nàng tặng ta, ta cũng rất thích."

 

Vệ Trăn cười mím môi: "Muộn rồi, chúng ta nên chuẩn bị bữa tối thôi."

 

Yết hầu Kỳ Yến khẽ nuốt xuống, ừ một tiếng, nhưng không buông nàng ra, hắn tựa trán vào trán nàng, dựa vào nhau.

 

Dùng bữa tối xong, hai người tắm rửa chuẩn bị lên giường. Trước khi đêm xuống, Kỳ Yến dùng khăn lau sạch đôi miếng bảo vệ tay nàng tặng mình, cẩn thận cất vào tủ.

 

Khi hắn trở lại giường, thiếu nữ đã ngủ say. Hắn nằm xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng ôm nàng, cảm nhận hương thơm trên người nàng, dịu dàng và ấm áp.

 

Đến canh hai đêm, Vệ Trăn chợt nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh, nàng dụi mắt ngái ngủ hỏi: "Chàng đi đâu vậy?"

 

Kỳ Yến đang định đứng dậy, thấy nàng tỉnh lại, không dám động nữa, trở lại giường nằm xuống.

 

Nàng quay người ôm lấy hắn, giọng nũng nịu: "Trời còn chưa sáng, ngủ thêm chút nữa đi."

 

Đâu chỉ là chưa sáng, bây giờ mới là canh hai.

 

Kỳ Yến nói một tiếng "Được", cánh tay đặt trên eo nàng từ từ siết chặt.

 

Rất lâu sau đó, hắn gọi mấy lần "Vệ Trăn", nhưng người bên cạnh vẫn không đáp lại. Kỳ Yến dịu dàng nhìn nàng, từ từ rút tay ra khỏi người nàng, lấy áo choàng trên giá khoác lên, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

 

Khoảnh khắc tiếng đóng cửa vang lên, Vệ Trăn từ từ mở mắt, ngồi dậy trên giường, nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của hắn qua cửa sổ giấy, đẩy cửa sân đi ra ngoài.

 

Đêm qua Vệ Trăn tỉnh dậy mơ màng, đã từng phát hiện Kỳ Yến không ở bên cạnh, lúc đó nàng còn tưởng mình đang mơ. Tối nay nàng và hắn hôn nhau, nàng vô tình chạm vào cánh tay trái của hắn, nghe thấy hắn hít một hơi lạnh. Vệ Trăn đoán hắn bị thương, muốn vén tay áo hắn lên kiểm tra, Kỳ Yến hết lần này đến lần khác từ chối, lấp l.i.ế.m cho qua.

 

Lúc đó Vệ Trăn đã thấy kỳ lạ.