Vệ Trăn lại cảm thấy tiếc, vẫn giữ được một mạng.
"Vệ Trăn!" - một giọng nói từ phía sau gọi nàng.
Vệ Trăn quay đầu lại, thấy cuối con đường một bóng người đàn ông đang bước ra. Người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi mặc áo đen tuyền, khuôn mặt gầy gò, để râu, ánh mắt nhìn nàng đầy vẻ lạnh lẽo.
"Phụ Thân." Vệ Trăn gọi.
Vệ Chiêu không đáp, tự mình bước vào từ cổng sân: "Đêm qua ngươi ở đâu?"
Vệ Trăn không hiểu ý của câu hỏi này, giây tiếp theo Vệ Chiêu đã giơ tay, một cái tát giáng xuống.
"Chát!" Một tiếng giòn tan, Vệ Trăn nhắm mắt lại, nhưng không đợi được cơn đau như mong đợi.
Nàng mở mắt ra, thấy Điền a mẫu đã che chắn cho nàng, vết tát đỏ ửng đó in hằn trên một bên má của Điền a mẫu.
Vệ Trăn chỉ cảm thấy như mình cũng vừa bị tát một cái vô hình, quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt: "Phụ thân có ý gì?"
"Đồ nghiệt chướng! Đêm qua nếu không phải ngươi tự tiện vào rừng, ca ca ngươi cũng sẽ không đi theo. Bây giờ nó ra nông nỗi này, ngươi lấy gì mà đền cho nó?"
Vệ Trăn đã hiểu ra. Vệ Chương hẳn đã tỉnh lại, chỉ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng, không hề nhắc đến việc hắn đã làm gì nàng.
Vệ Trăn nói: "Phụ thân trách ta dẫn Vệ Chương vào rừng, nhưng ta làm sao có thể kiểm soát được Vệ Chương làm gì? Hơn nữa, phụ thân vừa mới đến đã chất vấn lỗi của ta, sao không nghĩ đến việc ta cũng vừa thoát c.h.ế.t, chạy suốt một đêm, vừa mới thoát khỏi miệng hổ. Nếu không phải ta mệnh lớn, bây giờ phụ thân còn có thể thấy ta lành lặn đứng ở đây sao?"
Lời này vừa dứt, người đàn ông trước mặt hơi sững sờ, rồi ngay lập tức lại khoác lên bộ mặt lạnh lùng mà nàng căm ghét: "Không phải ngươi vẫn còn sống sờ sờ ở đây sao? Ca ca ngươi bây giờ mới là sống không bằng c.h.ế.t!"
Vệ Trăn khẽ mỉm cười: "Vệ Chương sống c.h.ế.t có liên quan gì đến ta?"
Ngay cả khi tranh cãi với người khác, nàng vẫn giữ vẻ mặt không đổi, giọng nói dịu dàng.
Nói cho cùng, lời nói của Vệ Chiêu hoàn toàn không gây ra chút gợn sóng nào trong lòng nàng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Trong lòng Vệ Chiêu, chỉ có hai huynh muội Vệ Chương là cốt nhục ruột thịt của ông ta, còn nàng và Vệ Lăng chẳng qua chỉ là hai gánh nặng mà người vợ đã mất để lại.
May mắn thay, họ cũng chưa bao giờ coi ông ta là cha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chưa bao giờ có hy vọng, nói gì đến thất vọng?
Vệ Trăn quay người định đi, người phía sau lại nói: "Đứng lại! Ta là cha ngươi, nói ngươi vài câu, ngươi còn dám cãi lời! Ta còn nghe nói, hôm nay là Kỳ Yến đưa ngươi ra khỏi rừng, ngươi và hắn ở trong núi suốt một đêm mới về, phải không!"
Thời bấy giờ phong tục cởi mở, nam nữ không có quá nhiều ngăn cách. Vệ Trăn nói: "Ngài ấy vì cứu ta, có gì không đúng sao?"
"Nhưng lúc đó rất nhiều người đều thấy ngươi và hắn cùng cưỡi một ngựa, cử chỉ thân mật không nói, lại còn ôm ấp ngay trước mặt Thái tử. Ngươi sắp gả cho Thái tử, làm như vậy là có ý gì?"
Vệ Trăn không biết chuyện này truyền ra ngoài sao lại biến thành như vậy, nàng và Kỳ Yến rõ ràng đã cố ý kiềm chế để tránh hiềm nghi.
Vệ Chiêu cười lạnh: "Thái tử tuy ngoài mặt không nói, nhưng khó tránh khỏi trong lòng sẽ có ý kiến về ngươi. Nếu vì chuyện này mà khiến Thái tử và Vương hậu bất mãn, Vệ gia sẽ không chịu liên lụy cùng ngươi đâu."
"Mẫu thân ngươi nói, Vương hậu vốn nghiêm khắc, chuyện này nếu lọt vào tai bà ấy, e rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua, ngươi hãy tìm ngày khác đến trước mặt Vương hậu giải thích, có lẽ chuyện này sẽ qua đi."
"Mẫu thân" trong lời ông ta nói là kế mẫu trên danh nghĩa của nàng.
Vệ Chiêu nói đến chuyện này, không phải vì quá quan tâm đến nàng, chẳng qua chỉ sợ vị trí Thái tử phi không vững mà thôi.
Hơn nữa, nàng cần gì phải bận tâm đến tâm trạng của Thái tử và Vương hậu nữa?
Nàng đã quyết định hủy bỏ hôn sự này.
Từ nay về sau, mọi thứ ở Kinh đô sẽ không còn liên quan gì đến nàng nữa.
"Đây là hôn sự của ta, cho dù có chuyện gì, cũng không cần phụ thân phải nhúng tay vào."
Vệ Trăn nói xong quay người đi về phía điện của mình. Vệ Chiêu cứng họng, nhìn bóng nàng bị ánh nến lồng đèn kéo dài, cho đến khi khuất dạng.
Đêm mưa bão, phòng ngủ của Vệ Chương.
Thái tử một mình ngồi trước bàn, ánh nến leo lét, bóng tối dày đặc bao trùm lên người hắn, gần như nuốt chửng hình dáng của hắn. Không lâu sau, thị nữ bên trong truyền tin, nói rằng Vệ Chương đã tỉnh.
Thái tử nhìn bàn cờ tàn, ném quân cờ trong tay xuống, đứng dậy đi vào bên trong.
Tiếng chân dẫm trên nền gạch lát đá mài vang vọng lớn, người trên giường nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, môi run rẩy khẽ nói: "Điện, Điện hạ…"