Cảnh Hằng đứng thẳng bên giường, nhìn hắn yếu ớt như ngọn đèn trước gió, cố gượng dậy, lộ ra vai phải bị cụt, mùi m.á.u tanh xộc thẳng vào mũi, khiến Cảnh Hằng nhíu mày.
Vệ Chương muốn chắp tay hành lễ, nhưng chợt nhận ra đã mất cánh tay phải, mặt tái nhợt nói: "Đa tạ Điện hạ hôm nay đến thăm, thần vô cùng cảm kích."
"Không cần cảm kích," Cảnh Hằng nói giọng nhàn nhạt: "Vệ Chương, lần này cô cũng không cứu được ngươi."
"Điện hạ!"
"Trước đây cô đã từng nói với ngươi, đừng hành động bốc đồng, nhưng ngươi lại cứ lặp đi lặp lại một cách liều lĩnh không màng hậu quả. Bây giờ Cảnh Khắc đã c.h.ế.t, phụ vương giận dữ khó nguôi, chuyện này nhất định phải có một lời giải thích. Xưa nay g.i.ế.c người phải đền mạng, ngươi biết rõ điều đó."
Theo lời này vừa dứt, đôi mắt người trên giường mở to, cơ mặt không ngừng co giật.
"Điện hạ, thần thế này đã không khác gì người sống mà như đã c.h.ế.t rồi! Hôm qua thực ra là bị Cảnh Khắc Điện hạ ép buộc, cầu xin Điện hạ làm chủ cho thần!"
"Lời này phụ vương sẽ không tin."
Cảnh Hằng nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn: "Tự mình đi thỉnh tội có lẽ còn có một con đường sống, nhưng nếu không ai chịu trách nhiệm chuyện này, dưới cơn thịnh nộ của phụ vương, ngươi ngay cả toàn thây cũng không giữ được, ông ấy đã biết ngươi ngày đó hầu cận bên cạnh, cô sẽ giúp ngươi cầu tình, tính là tội thất trách, đến lúc đó chẳng qua chỉ là lưu đày trăm dặm."
Vệ Chương nằm rạp trên giường, mắt đầy tơ máu, đẫm lệ.
"Ngoài ra, chuyện này ngươi không được tiết lộ thêm, đặc biệt là về Vệ Trăn."
Cảnh Hằng cần Vệ gia, nếu Vệ Trăn cũng bị liên lụy vào chuyện này mà gặp họa, chắc chắn sẽ khiến Vương thất và Vệ gia xa cách, lúc đó hắn làm sao có thể lợi dụng Vệ Lăng được nữa?
Cảnh Hằng nói: "Thực ra Cảnh Khắc vừa c.h.ế.t, ngươi cũng coi như giúp cô loại bỏ được một mối lo trong lòng, bây giờ dưới gối phụ vương chỉ còn lại một mình cô. Ngươi chẳng qua chỉ là tạm thời chịu ủy khuất thôi, đợi sau khi phụ vương qua đời, cô ngồi lên vương vị sẽ đón ngươi về kinh, thế nào?"
Cảnh Hằng biết hắn đang do dự trong lòng, làm sao có thể chấp nhận ngay được?
Vệ Chương hoảng loạn, ngẩng đầu lên, răng va vào nhau lập cập, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra được chữ "được".
Cảnh Hằng thở dài một tiếng: "Ngươi và ta cùng lớn lên, cũng coi như tình nghĩa huynh đệ. Sau khi ngươi đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho muội muội của ngươi, sẽ không để nàng chịu một chút ủy khuất nào, sau này khi ta làm Sở Vương, cũng sẽ ghi nhớ công lao của hai huynh muội các ngươi."
Nước mắt lăn dài từ khóe mắt Vệ Chương, rơi xuống mu bàn tay, hắn run rẩy khẽ nói ra một chữ "vâng".
Cảnh Hằng đã nói xong: "Vậy thì, cô sẽ không làm phiền ngươi nghỉ ngơi nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vệ Chương đẫm lệ, quỳ trên giường tạ ơn.
Ra khỏi đại điện, cánh cửa đóng lại phía sau. Hoạn quan bên cạnh lên tiếng: "Lời Điện hạ vừa nói, có thật không?"
Thật ư? Cảnh Hằng khẽ cười nhạt một tiếng.
Trên đường lưu đày rất dễ xảy ra tai nạn, gặp phải những kẻ lưu manh trộm cướp, làm sao có thể sống sót?
Vệ Chương những năm nay đã giúp hắn làm không ít chuyện dơ bẩn.
Chỉ cần hắn còn một chút giá trị lợi dụng như hai tỷ đệ Vệ Trăn, hôm nay hắn sẽ ra tay cứu hắn một phen.
Mưa lớn mịt mờ, bóng dáng Cảnh Hằng đi trong bóng tối, cho đến khi hoàn toàn hòa làm một.
Sáng hôm sau, bên ngoài sân Vệ gia một trận huyên náo.
Quan binh phụng mệnh đến bắt Vệ Chương, kéo hắn ra khỏi phòng ngủ, Vệ Chiêu và Tống thị chạy theo sau, rồi sau đó là một tràng tiếng khóc than.
Cảnh Khắc vừa c.h.ế.t, Vệ Chương, người đã hầu cận bên cạnh ngày đó, khó tránh khỏi bị truy cứu trách nhiệm. Vệ Trăn trong lòng không khỏi lo lắng, liệu chuyện này có ảnh hưởng đến mình không.
Hai ngày tiếp theo trôi qua trong yên bình.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Nàng đóng cửa không ra ngoài, ngược lại là Vệ Chiêu và Tống thị nhiều lần đến gõ cửa, cố gắng gặp Vệ Trăn, muốn nhờ nàng ra ngoài, viện cớ mẫu thân nàng năm xưa có ân với Sở Vương, nhân cơ hội cầu xin tha cho Vệ Chương.
Vệ Trăn lấy cớ bị bệnh để từ chối.
Chiều ngày hôm đó, tin tức truyền đến: Sở Vương xét công trạng của Vệ gia năm xưa, miễn tội c.h.ế.t cho Vệ Chương, lưu đày ba trăm dặm, đày đến biên giới vùng Ngô Việt.
Điền a mẫu báo tin về chỉ dụ của Sở Vương cho Vệ Trăn, nhưng nàng lại cảm thấy không đúng, nếu Sở Vương truy cứu trách nhiệm, chuyện này không thể không liên quan đến nàng, nhưng từ đầu đến cuối, Sở Vương đều không triệu kiến nàng.
Ai có thể khiến Vệ Chương kín miệng như vậy?
Một khuôn mặt ôn hòa hiện lên trong tâm trí Vệ Trăn.
Thực ra hai ngày nay, nàng cũng đang suy tính làm thế nào để nói chuyện hủy hôn với Thái tử. Mặc dù đã hạ quyết tâm, nhưng cuộc hôn nhân này không dễ dàng hủy bỏ.