Như thể cảm nhận được ánh mắt của nàng, người đó ngẩng mặt lên, lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn không giống Kỳ Yến.
Vệ Trăn nhanh chóng dời mắt đi.
Sứ thần Sở quốc khuyên Ngụy Vương gác lại thành kiến, thúc đẩy hai nước kết minh, Ngụy Vương không đồng ý, sau một hồi lâu, chỉ phất tay ra hiệu cho sứ thần lui xuống.
Sứ thần Sở quốc nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu. Vệ Trăn biết sứ thần Sở quốc e rằng sẽ không bỏ cuộc ngay, nhất định sẽ ở lại Ngụy quốc vài ngày để nhiều lần cầu kiến Ngụy Vương. Nàng thấy Ngụy Vương mệt mỏi, cũng không quấy rầy, hạ rèm xuống rồi lui ra khỏi phòng.
Mưa đêm mịt mờ, Vệ Trăn bị dính mưa trên đường, vừa về đến điện liền vào bồn tắm ngâm mình.
Vệ Trăn nhắm mắt dựa vào thành bồn tắm để dưỡng thần. Lúc này, bên ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ, Lương Thiền nhìn ra ngoài, dịu giọng nói: "Công chúa, nô tỳ ra xem thử, chắc là người cung mang y phục sạch đến."
Đợi Lương Thiền đi rồi, Vệ Trăn cũng từ trong bồn tắm bước ra, tùy tiện quấn một chiếc khăn lớn, rồi đi ra phía giường.
Nàng dùng một chiếc khăn khác lau tóc dài, chỉ nghe thấy tiếng cửa sổ đột nhiên mở ra, một luồng gió thổi vào, màn che và ánh nến lung lay.
Động tác của Vệ Trăn dừng lại, tiếp theo là bóng một người đàn ông in lên tường.
Vệ Trăn giật mình, đang định quay đầu lớn tiếng gọi người, người đến bất ngờ bịt miệng nàng, đẩy nàng dựa vào cột giường.
"Ư ư…" Đôi mắt trong suốt của Vệ Trăn lay động, phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của người đến, miệng mũi bị bịt chặt, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đôi mắt Kỳ Yến như sao, vô cùng trong sáng, tay hắn buông lỏng khỏi môi nàng: "Là ta."
Ngay sau đó, bên ngoài điện truyền đến tiếng bước chân của cung nhân: "Công chúa."
Trong phòng này không chỉ có Lương Thiền, mà còn có các thị nữ khác của Ngụy cung.
Trong lúc hoảng loạn, Vệ Trăn chỉ đẩy Kỳ Yến lên giường, vội vàng hạ rèm xuống trước khi cung nữ bước vào nội điện, hai tay bịt môi Kỳ Yến, ra hiệu hắn không được lên tiếng.
Cung nữ từ ngoại điện bước vào, tiếng bước chân ngày càng gần, văng vẳng bên tai Vệ Trăn. Nàng biết nếu để cung nhân phát hiện sự hiện diện của Kỳ Yến, nhất định sẽ kinh động Ngụy Vương, liền vội vàng nói: "Ngươi ra ngoài trước đi, ở đây không cần ngươi hầu hạ nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng nói này xen lẫn một chút hoảng loạn, khiến cung nữ không khỏi ngẩn ra. Nàng bước lại vài bước, nghi hoặc hỏi: "Công chúa vừa tắm xong, tóc còn chưa khô, giờ đã nằm xuống sáng mai dậy e rằng sẽ đau đầu, nô tỳ xin giúp Công chúa lau khô tóc trước đã."
Vệ Trăn nhìn người đàn ông đang nằm dưới thân mình, lòng bàn tay cảm nhận hơi ấm từ đôi môi hắn, đầu ngón tay khẽ cuộn lại, nói: "Không cần."
Đúng lúc này, lại có một tiếng bước chân vang lên. Vệ Trăn thấy người đến là Lương Thiền, dịu giọng nói: "Lương Thiền, ngươi cũng ra ngoài đi."
Lương Thiền sững sờ: "Công chúa không cần nô tỳ hầu hạ đêm nay sao?"
Lương Thiền ngẩng đầu lên, sau tấm màn lờ mờ hiện ra bóng dáng chăn nệm, không hiểu sao tấm chăn nệm trông có vẻ dày hơn rất nhiều, Lương Thiền nhíu mày, cảm thấy Công chúa đêm nay hình như đặc biệt kỳ lạ.
Nhưng mệnh lệnh của Công chúa, bọn họ không dám trái lời, một lát sau chỉ đáp: "Vâng."
Bên ngoài rèm vang lên tiếng động, Vệ Trăn rũ mắt, đối diện với đôi mắt đen láy sáng rực ấy.
Hơi thở ấm áp thoát ra từ đôi môi mỏng của hắn, lòng bàn tay Vệ Trăn ngứa ran, từ từ dịch tay ra.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Cùng với tiếng đóng cửa, trong đại điện chỉ còn lại tiếng động nhỏ của lư hương mạ vàng đang cháy.
Vệ Trăn ngồi dậy, tấm khăn choàng lớn trượt xuống theo động tác. Kỳ Yến đang đứng dậy, ánh mắt vừa vặn rơi vào trước người nàng, sau đó lại ngẩng lên nhìn nàng.
Dưới ánh nến, làn da thiếu nữ trắng như tuyết, bờ vai phủ đầy những giọt nước li ti, đôi má ửng hồng vì hơi nước, đẹp như đóa phù dung vừa hé nở từ mặt nước. Nàng hơi ngượng ngùng, đứng dậy lấy chiếc áo lót trong khay vàng bên cạnh, đi vào sau bình phong thay quần áo, một lúc lâu sau mới chậm rãi bước ra từ sau bình phong.
Kỳ Yến ung dung chờ nàng bên giường, nhìn nàng khoác một chiếc váy mỏng manh, nói: "Cũng không cần phải tránh ta như vậy."
Hắn đưa tay kéo nàng ngồi xuống bên giường, Vệ Trăn cảm nhận được hơi nước trên người hắn, lùi lại một chút: "Người chàng toàn là nước."
Kỳ Yến lại gần: "Tóc nàng cũng toàn là nước."
Hắn dùng hai tay cầm chiếc khăn bông mềm mại, từ từ bao lấy tóc nàng, lau khô nước trên tóc nàng. Vệ Trăn cảm nhận được những động tác nhẹ nhàng của đầu ngón tay hắn, nói: "Chàng ở Tấn Cung luôn lén lút gặp ta, bây giờ đến Ngụy Quốc cũng không bỏ được thói trèo cửa sổ."
Vệ Trăn hơi nghiêng đầu, không ngờ Kỳ Yến lại gần đến vậy, sống mũi vừa vặn chạm vào vành tai nàng, hơi thở nóng ấm toàn bộ phả vào da thịt nàng.