Vệ Trăn nói: "Chàng đến Ngụy Cung là để xin binh từ phụ vương ta đúng không?"
Kỳ Yến nhướng mày nhìn nàng: "Ta ngày đêm cấp tốc phi ngựa, gặp bão lớn cũng không ngừng nghỉ, Tinh Dã cũng mệt rã rời, nàng nghĩ ta làm như vậy là vì cái gì, là để gặp phụ vương nàng sao?"
Đôi môi đỏ mọng của hắn lại gần, đôi mắt sáng đẹp ấy chớp chớp, ngay cả bóng mi rũ xuống cũng như một nét vẽ của một bậc danh hoạ. Về mặt ngoại hình, ông trời dường như đặc biệt ưu ái hắn. Đặc biệt là khi đôi mắt chứa chan tình ý, quyến rũ như một dòng suối trong vắt, ánh mắt Vệ Trăn vừa chạm vào, gần như muốn lạc trôi trong đó.
Tiếng nước ào ào rơi trên lá cỏ, Vệ Trăn quay mặt đi, nhất thời không phân biệt được là tiếng mưa ngoài cửa sổ nhanh hơn, hay là nhịp tim của mình đập nhanh hơn.
Tay Kỳ Yến vuốt ve n.g.ự.c nàng, Vệ Trăn theo bản năng muốn thoát ra, nhưng bị hắn giữ lại, hắn nói: "Ta đến Ngụy Cung là vì ai? Nói cho ta biết, Ngụy Công chúa."
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính ấy lướt qua vành tai nàng, mang theo sự gợi cảm đặc trưng của một người đàn ông trưởng thành.
Vành tai Vệ Trăn tê dại, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm như mang theo ngọn lửa vô hình, khiến nàng toàn thân nóng bừng, nói: "Là để gặp ta."
"Ừm." Hắn khẽ ừ một tiếng, Vệ Trăn cảm thấy lòng mình như bị kiến cắn.
Kỳ Yến kéo tay nàng, đặt lên má hắn: "Nàng không thấy ta dạo này gầy đi nhiều sao?"
Vệ Trăn đ.á.n.h giá hắn. Sau ba tháng, hắn quả thật gầy đi rất nhiều, đường nét khuôn mặt càng thêm sắc sảo, không còn vẻ u sầu trầm mặc như trước khi họ chia tay, mà hiện lên vẻ anh tuấn, thành thục của một người đàn ông trưởng thành.
Vệ Trăn biết hắn gầy đi nhiều là vì bôn ba vất vả ở tiền tuyến, hỏi: "Tình hình tiền tuyến hiện giờ thế nào rồi?"
"Đều ổn cả. Quân đội phương Nam đã ổn định, Cơ Ốc cũng đã thuận lợi lên ngôi, và hai lần giao chiến trước đây của chúng ta với Cơ Uyên đều đã giành chiến thắng. Bọn họ trong thời gian ngắn chắc chắn không dám hành động liều lĩnh, vì vậy tình hình vừa ổn định, ta liền đến gặp nàng."
Hắn hỏi: "Nàng ở Ngụy quốc thế nào? Hôm nay ta đến ngoài vương điện, thấy nàng cãi nhau với một quan viên, triều đình Ngụy quốc bề ngoài trên dưới một lòng, nội bộ lại chia bè kết phái, nàng ở ngoài Ngụy quốc lâu như vậy, e rằng cũng không dễ dàng hòa nhập."
Vệ Trăn nói: "Phụ vương cực kỳ yêu thương ta, ông ấy luôn đứng về phía ta, những thần tử đó không làm gì được ta, chàng không cần lo lắng."
Kỳ Yến khẽ mỉm cười: "Vậy chúng ta lâu rồi không gặp, nàng có nhớ ta không?"
Kỳ Yến không nhắc thì thôi, chứ nhắc đến lại khiến Vệ Trăn nhớ ra những ngày tháng này, hắn thậm chí không gửi lấy một lá thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vệ Trăn lập tức nói: "Không có, ta một chút cũng không nhớ."
Kỳ Yến kinh ngạc. Vệ Trăn quay mặt đi, một lát sau bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, Kỳ Yến đứng dậy nói: "Nếu nàng không nhớ ta, vậy ta đi đây."
Kỳ Yến đi vài bước về phía cửa sổ, thấy Vệ Trăn không hề động đậy, nói: "Vệ Trăn, ta thật sự đi đây?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Một lúc lâu, Vệ Trăn cũng không trả lời.
Kỳ Yến nói: "Nhưng bên ngoài đang mưa, nếu ta về bây giờ, chắc chắn sẽ bị ướt."
Vệ Trăn nghe thấy, nhưng không giữ lại, nàng đ.á.n.h cược Kỳ Yến sẽ không đi, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tiếng mở cửa sổ vang lên, gió lạnh từ bên ngoài lùa vào, sau đó có người lật cửa sổ nhảy xuống, nàng nghe thấy tiếng động, lập tức quay đầu lại.
Kỳ Yến đang đứng bên cửa sổ nhìn nàng, người này đâu có rời đi, rõ ràng vẫn còn ở trong phòng.
Hắn đóng cửa sổ lại, nhướng mày nói: "Công chúa vẫn không nỡ để tại hạ đi, đúng không?"
Vệ Trăn cứng miệng: "Không có."
Kỳ Yến bước đến gần nàng, khi Vệ Trăn còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cúi xuống, ôm lấy eo nàng, hôn nàng thật sâu.
Đôi môi ướt át lạnh buốt, khiến nàng run rẩy, nhưng cơ thể căng cứng của hắn lại như một ngọn lửa, mang theo sự chiếm đoạt mạnh mẽ.
Vệ Trăn bị môi hắn làm cho mặt ửng hồng, tránh né nói: "Nước mưa trên người chàng làm ướt người ta rồi."
Kỳ Yến buông nàng ra, cởi áo choàng ướt đặt sang một bên bàn, lại đến hôn nàng, hơi thở quấn quýt kèm theo lời nói trầm thấp của hắn.
Năm ngón tay hắn từ từ len vào bàn tay đang nắm chặt của nàng, vừa hôn vừa nói, giọng dịu dàng: "Ta vượt ngàn dặm đến đây, chỉ để gặp nàng một lần, làm sao có thể rời đi như vậy."
Nụ hôn của hắn rơi dày đặc trên môi nàng, trên sống mũi thanh tú, trên hàng mi cong dài…
Vệ Trăn đặt hai tay lên vai hắn, đẩy hắn ra một chút, đôi môi đỏ mọng khẽ thở dốc: "Sao chàng lần nào cũng hôn ta như vậy. Từ đêm chúng ta thành thân đã như thế, chàng cứ khiến ta tức giận là lại không ngừng hôn ta."