Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 305



 

"Nhưng rất hiệu quả, không phải sao?" Kỳ Yến cười nói: "Hiệu quả là được rồi. Chẳng lẽ nàng không muốn ta hôn nàng sao?"

 

Ngực Vệ Trăn phập phồng, lưng tựa vào cột giường, rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào đôi môi mỏng của người trước mặt.

 

Mỗi lần nàng đều bị hắn hôn đến mắt mờ mịt, cơ thể không ngừng mềm nhũn, cuối cùng thua trận hoàn toàn.

 

Vệ Trăn lùi lại, bị mắc kẹt giữa góc giường và cơ thể hắn, hắn thỉnh thoảng lại đặt một nụ hôn, dây thần kinh trong đầu Vệ Trăn căng thẳng, sợ rằng khoảnh khắc tiếp theo nụ hôn sẽ đến thật sâu, nàng sẽ không chịu nổi.

 

Kỳ Yến nói: "Tại sao không muốn gặp ta?"

 

Vệ Trăn để hắn tự nghĩ, Kỳ Yến liền tiếp tục hôn nàng, nàng khó thở, cuối cùng không chống đỡ nổi nói: "Kỳ Yến, ba tháng qua chàng không hề viết thư cho ta."

 

Lực trên môi nàng đột nhiên nhẹ đi, Kỳ Yến buông môi nàng ra, cười nói: "Nàng hóa ra là để ý chuyện này. Ta cũng có ý định viết thư cho nàng, nhưng nghĩ lại, tình hình của nàng ở Ngụy Cung chưa chắc đã rõ ràng, nếu những bức thư đó bị người khác chặn lại thì sao? Thay vì vậy, ta trực tiếp đến gặp nàng một lần sẽ tốt hơn."

 

Vệ Trăn sững sờ, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt càng thêm nồng nàn, giọng nói dịu dàng: "Ta rất nhớ nàng, mỗi ngày từ sáng sớm đến hoàng hôn đều nghĩ đến nàng, nghĩ nàng ở Ngụy Cung thế nào, nghĩ thê tử của ta có bình an không, có gặp phải chuyện khó khăn không, vì vậy ta không ngừng nghỉ đến gặp nàng."

 

Ánh nến lung lay, trái tim Vệ Trăn cảm thấy như bị hôn nhẹ một cái, tình ý dịu dàng tràn ngập trong lồng ngực.

 

Nàng căn bản sẽ không tức giận vì chút chuyện nhỏ nhặt này, nàng biết hắn bôn ba vất vả ở tiền tuyến, chỉ là không hiểu tại sao hắn không viết thư. Nếu bản thân nàng thực sự giận dữ, chẳng lẽ còn có thể để hắn hôn nàng một cách như vậy mà không đẩy hắn ra sao?

 

Vệ Trăn tựa sát vào, một tay ôm lấy má hắn: "Chàng vừa xuất hiện trước mặt ta, ta thật sự rất vui. Cho ta xem cơ thể chàng, gần đây có bị thương không?"

 

Kỳ Yến có chút do dự, Vệ Trăn thấy vẻ mặt hắn, thái độ lập tức trở nên cứng rắn, nhất quyết bắt hắn cởi bỏ quần áo.

 

Kỳ Yến bất đắc dĩ, đành cởi áo lót ra, từ từ xoay một vòng trước mặt nàng, cho nàng xem cả phía trước và phía sau: "Không bị thương, vẫn luôn ghi nhớ lời nàng, tự chăm sóc bản thân thật tốt."

 

Kỳ Yến cúi đầu nói: "Vậy vết thương trên người nàng thì sao, cho ta xem một chút."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Ở nước Cừu Do, trên cổ tay nàng có một vết sẹo, Kỳ Yến vẫn luôn nhớ. Nàng đưa cổ tay ra, vết sẹo đã thoa t.h.u.ố.c ba tháng, nay đã mờ đi quá nửa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kỳ Yến buông tay: "Cho ta xem lưng nàng."

 

Vệ Trăn ngồi dậy, cởi ngoại bào, xoay người lại, vén tóc ra phía trước.

 

Lưng thiếu nữ mỏng manh như ngọc, nhưng lại có một vết thương, đó là vết thương nàng đỡ roi cho hắn mà để lại.

 

Tay Kỳ Yến từ từ chạm vào, vuốt ve vết thương: "Đã lâu rồi, nhưng vẫn còn một chút dấu vết mờ nhạt."

 

Vệ Trăn mỉm cười, tỏ vẻ không hề bận tâm: "Vết thương đó ở sau lưng, ngày thường ta đều mặc y phục, lại không có ai khác nhìn thấy, không ảnh hưởng gì lớn."

 

Kỳ Yến lại không thể nguôi ngoai, rõ ràng Vệ Trăn vì ai mà để lại vết sẹo này.

 

Nàng quay mắt lại, ánh sáng li ti chiếu vào mắt nàng, hai con ngươi như bảo thạch lấp lánh, hỏi: "Chàng từ phía nam Tấn quốc phi ngựa, phải đi bao nhiêu ngày mới đến kinh đô Nguỵ quốc?"

 

Kỳ Yến nhẹ giọng nói: "Tám ngày."

 

Mắt Vệ Trăn chợt co lại. Nàng nhớ mấy ngày trước trời vẫn mưa, vậy nếu Kỳ Yến phi ngựa đến, gần như ngày nào cũng dầm mưa, vội nói: "Thân thể chàng có còn khỏe không? Mai ta sẽ gọi y công đến khám cho chàng."

 

Lời vừa dứt, chàng đột nhiên nghiêng người đè nàng xuống giường. Tim Vệ Trăn đập mạnh, hai tay đặt lên cánh tay rắn chắc của hắn.

 

Nước từ những sợi tóc ướt của hắn rơi xuống, tí tách rơi bên má nàng, hòa lẫn với nước từ những sợi tóc chưa khô của nàng, trượt xuống theo gối, làm ướt một mảng chăn gấm.

 

Vệ Trăn và hắn nhìn nhau thật lâu, chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh tăng lên không ngừng.

 

Kỳ Yến đưa tay cởi dây yếm của nàng, nàng thấy trong mắt hắn lộ ra vẻ nguy hiểm, n.g.ự.c nóng ran.

 

Tình và d.ụ.c vốn dĩ cùng tồn tại, tình yêu vừa trỗi dậy, d.ụ.c vọng cũng theo đó mà dâng cao. Hai người mới tân hôn chưa được bao lâu đã phải xa cách, những ngày này không thể gặp mặt, nỗi nhớ nhung điên cuồng lớn lên trong sự kìm nén, giờ đây cuối cùng cũng được gặp nhau, tình và d.ụ.c liền va chạm trong đêm tối, b.ắ.n ra những tia lửa vô hình.

 

Hắn hỏi: "Hôm nay ở tẩm điện của phụ vương nàng, nàng nhìn ta, không nhận ra ta sao?"