Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 307



 

"Ta không sao... Ngươi đi đi."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Nhưng giọng nói quyến rũ đó lọt vào tai người ngoài lại càng thêm vẻ muốn che giấu.

 

Rất lâu sau, Lương Thiền đáp một tiếng. Tiếng bước chân dần xa, Vệ Trăn vén chăn ra, mặt đỏ bừng: "Lương Thiền có phát hiện ra chàng không?"

 

Yết hầu Kỳ Yến lăn động, thở ra mấy hơi dài: "Sáng mai, nàng hỏi là biết. Nàng ta là thị nữ của nàng, sẽ không nói nhiều."

 

Mi mắt nàng vẫn còn vương những giọt lệ do chàng làm nàng khóc, Kỳ Yến lại nghiêng người hôn nàng.

 

Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Vệ Trăn nghe tiếng động của người bên cạnh, khẽ mở mắt, ngoài cửa sổ trời vẫn còn âm u, Kỳ Yến đã xuống giường lấy y phục mặc vào.

 

Tối qua nến cháy đến rất muộn, Vệ Trăn cũng chỉ mới nghỉ được một lát, yếu ớt nói: "Chàng đi sao?"

 

Kỳ Yến ừ một tiếng, đi đến bên giường, vuốt ve mái tóc dài của nàng đang xõa sau lưng: "Lát nữa cung nữ và thị vệ sẽ dậy, lúc đó ta nếu muốn đi sẽ không dễ dàng, nàng cứ ngủ đi, trong phòng ta sẽ dọn dẹp một chút. Buổi chiều ta đến Vương điện tìm nàng, chúng ta lại gặp nhau."

 

Vệ Trăn nghe vậy, vội vàng cố gắng chống đỡ thân mình ngồi dậy.

 

Trong điện đương nhiên phải dọn dẹp, không chỉ trên sàn, trên bàn, thậm chí cả cạnh cửa sổ đều bừa bộn, hoàn toàn không thể cho người khác thấy. Nàng ôm chăn ngồi dậy, nhìn Kỳ Yến dọn dẹp, tinh thần thực sự không gượng nổi, rất nhanh lại thiếp đi.

 

Giấc ngủ này mơ màng, đến cả Kỳ Yến đi lúc nào nàng cũng không hề hay biết, đến khi tỉnh lại, ngoài rèm truyền đến tiếng Lương Thiền: "Công chúa, người nên dậy rồi."

 

Vệ Trăn khẽ động thân mình, eo đau chân mềm, thực sự không thể ngồi dậy được.

 

Tấm chăn lụa từ vai thiếu nữ trượt xuống, để lộ một đoạn da thịt trắng nõn chói mắt, trên vai đầy những vết lốm đốm. Lương Thiền hoàn toàn ngây người.

 

Vệ Trăn dứt khoát nằm sấp trên giường, yếu ớt nói: "Ngươi đi thưa với phụ vương một tiếng, nói là hôm nay ta hơi mệt, buổi sáng sẽ không đến Vương điện cùng người."

 

Lương Thiền thu hồi ánh mắt, đỏ mặt đáp một tiếng: "Vậy nô tỳ đi gặp Đại vương."

 

Không lâu sau, Lương Thiền từ Vương điện trở về, Vệ Trăn vẫn ngủ say.

 

Lương Thiền bước đến mép giường, định đắp chăn cho nàng. Vừa nhấc một góc chăn lên, cảnh tượng sau lưng thiếu nữ hiện ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lương Thiền vốn nghĩ cảnh tượng nhìn thấy lúc nãy đã đủ sống động, nhưng không ngờ cảnh tượng trước mắt còn hơn thế nhiều. Trên vai và lưng thiếu nữ đầy những vết hôn ái muội, dọc theo vòng eo thon thả xuống dưới, hai bên hõm eo có hai vết bầm đỏ tươi. Nàng khẽ trở mình, trước n.g.ự.c càng nhiều vết tích đan xen. Lương Thiền không dám nhìn nữa, nhẹ nhàng đắp chăn lại cho nàng, rồi đi ra ngoài điện, sai các cung nữ đang hầu hạ ra ngoài hết.

 

Đến khoảng giữa trưa, cuối cùng trên giường cũng có động tĩnh.

 

Bóng hoa lay động xuyên qua màn trướng chiếu vào, Vệ Trăn chống tay ngồi dậy trên giường.

 

Lương Thiền bước tới, cẩn thận đưa quần áo cho nàng. Vệ Trăn nhận lấy mặc vào, cúi đầu thắt dây. Không biết là do căng thẳng hay cơ thể yếu ớt, mãi một lúc lâu mới thắt xong. Nàng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, rực rỡ như ráng chiều, phấn son nhòe đi, cả người uể oải không có tinh thần, nhưng lại càng thêm vẻ quyến rũ lười biếng.

 

"Lương Thiền, ta có mấy lời muốn hỏi ngươi." Vệ Trăn mở lời, giọng nói khàn khàn.

 

Lương Thiền nói: "Công chúa có điều gì muốn hỏi ạ?"

 

Vệ Trăn hỏi: "Đêm qua ngươi đến đưa đá, có nghe thấy động tĩnh gì trong điện của ta không?"

 

Lương Thiền không dám ngẩng đầu. Vệ Trăn vừa nhìn sắc mặt nàng, liền biết nàng chắc chắn đã nghe thấy tất cả, cảm giác ngượng ngùng dâng lên trong lòng.

 

Lương Thiền nói: "Đêm qua nô tỳ ở bên ngoài nghe thấy Công chúa gọi tên Kỳ tướng quân, lại nghe thấy tiếng nam nhân, đoán được đại khái. Người đó có phải là Kỳ tướng quân không?"

 

Vệ Trăn ngượng nghịu gật đầu: "Là chàng, chàng đặc biệt đến Ngụy quốc một chuyến để gặp ta. Đêm qua chúng ta đã nói chuyện suốt đêm. Lúc nãy ngươi đi gặp Đại vương, có nhắc chuyện này với phụ vương ta không?"

 

Lương Thiền vội vàng lắc đầu: "Công chúa yên tâm, nô tỳ không nói gì cả."

 

Vệ Trăn thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vuốt ve mu bàn tay nàng: "Đa tạ ngươi đã giấu giúp ta."

 

"Công chúa không cần cảm ơn."

 

Nói xong câu này, cả chủ và tớ đều chìm vào sự im lặng khó xử. Cuối cùng vẫn là Vệ Trăn mở lời trước: "Ngươi đến hầu hạ ta thay y phục đi, ta đã chậm trễ việc thỉnh an phụ vương rồi. Nếu còn chậm hơn nữa đi gặp phụ vương, e rằng phụ vương sẽ sinh nghi."

 

Lương Thiền đáp vâng.

 

Vệ Trăn đi đến trước gương trang điểm, soi đi soi lại vết đỏ trên cổ mình. Cơ thể nàng vẫn sạch sẽ, chắc là sáng sớm nay khi nàng ngủ say, Kỳ Yến đã bế nàng vào bồn tắm giúp nàng tẩy rửa, nhưng vết tích trên cổ thì khó mà che giấu được.