Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 308



 

Trong tiết tam phục giữa mùa hè, Vệ Trăn chỉ có thể mặc y phục cao cổ.

 

Đi thẳng đến Vương điện, đến cửa điện, bên ngoài đang có mấy vị quan viên trò chuyện. Trong số đó, người cao nhất, không phải Kỳ Yến thì còn ai?

 

Đêm qua hắn rõ ràng thức trắng đêm, vậy mà lại tinh thần sảng khoái, nói cười vui vẻ với các sứ thần xung quanh, không hề lộ vẻ mệt mỏi chút nào.

 

Các sứ thần nhìn thấy Vệ Trăn, đồng loạt hành lễ: "Tham kiến Ngụy Công chúa."

 

Vệ Trăn liếc mắt nhìn Kỳ Yến, vừa hay hắn cũng đang nhìn nàng. Mọi chuyện đêm qua hiện lên trong đầu Vệ Trăn, nàng hít thở nghẹn lại, không đổi sắc mặt bước qua ngưỡng cửa.

 

"Công chúa, Đại vương đã đợi người bên trong rồi." Hoạn quan nội điện đẩy cửa giúp nàng.

 

Vệ Trăn khẽ gật đầu, bước vào nội điện. Ngụy vương đang ngồi trên giường ngẩng đầu lên, ánh mắt ôn hòa: "Ương Ương đến rồi."

 

Vệ Trăn khẽ mỉm cười, đi đến bên bàn pha trà cho ông. Nàng cố ý đứng cách xa Ngụy vương, không để ông phát hiện sự khác thường trên người mình. Nhưng Ngụy vương trực tiếp vẫy tay bảo nàng ngồi xuống bên giường.

 

"Sáng nay cung nhân nói với ta, hôm qua con mệt mỏi, sao vậy?"

 

Vệ Trăn đưa trà đến trước mặt Ngụy vương: "Cũng không phải chuyện gì khác, là sáng nay con lười biếng, cơ thể không thoải mái, nên nán lại trên giường thêm một lúc."

 

Ngụy vương vuốt ve tay nàng, cười nói: "Đây là Ngụy cung, là nhà của con, con không cần câu nệ, cứ thoải mái. Nếu cảm thấy mệt, không cần phải dậy sớm mỗi ngày để gặp ta."

 

Ánh mắt Ngụy vương rơi trên khuôn mặt Vệ Trăn: "Ương Ương, sao sắc mặt con lại trắng bệch thế này, lại còn mặc dày như vậy, không thấy nóng sao?"

 

Vệ Trăn đưa tay lên chạm vào má mình. Lớp phấn son đó là nàng cố ý bôi, chính là để che đi vết tích trên cổ.

 

Nàng nói: "Mấy ngày nay trời mưa, con cảm thấy không khỏe, cơ thể hơi suy nhược, nên mặc thêm một lớp y phục."

 

Ngụy vương ho khan mấy tiếng, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút hồng hào, trong mắt chứa đựng sự lo lắng: "Vậy lát nữa ta sẽ cho thái y đến khám cho con."

 

Vệ Trăn đưa tay vỗ lưng ông: "Phụ vương đừng lo lắng, con điều dưỡng mấy ngày tự nhiên sẽ khỏe lại."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đúng lúc này, hoạn quan bên ngoài bước vào, bẩm báo: "Đại vương, sứ thần Sở quốc cầu kiến."

 

Ngụy vương cau mày: "Bảo họ ra ngoài, nói ta đã nghỉ ngơi rồi, tạm thời không gặp ai."

 

Vệ Trăn đỡ ông nằm xuống: "Phụ vương thật sự không gặp sứ thần Sở quốc sao?"

 

Ngụy vương thở dài: "Nếu họ muốn ta giúp đỡ, phải thể hiện hết lòng thành. Nhưng Ngụy quốc ta thật sự không nghĩ ra lý do gì để phải dính vào vũng bùn này của họ."

 

Vệ Trăn đắp chăn lại cho Ngụy vương: "Vậy con ra ngoài giúp phụ vương gặp những sứ thần đó."

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

"Đi đi." Ngụy vương xoa tay nàng: "Ương Ương từ khi trở về Ngụy cung, vẫn luôn giúp ta chia sẻ gánh nặng. Phụ vương cũng thấy nhẹ lòng."

 

Vệ Trăn được Ngụy vương khen ngợi như vậy, trong lòng không khỏi chột dạ, xấu hổ đáp một tiếng.

 

Nàng bước ra khỏi nội điện, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đến trước mặt các đại thần Sở quốc đã đợi từ lâu: "Mong chư vị sứ thần thứ lỗi, phụ vương bị bệnh mệt mỏi, nhất thời không thể gặp các vị đại nhân. Các đại nhân có lời gì không ngại nói với ta, ta sẽ thay mặt chuyển lời cho phụ vương."

 

Các sứ giả Sở quốc nhìn nhau, sau một hồi bàn bạc, nhìn về phía Kỳ Yến. Kỳ Yến bước ra, hai tay chắp trước n.g.ự.c hành lễ: "Vậy thần có thể cùng Công chúa nói chuyện riêng không?"

 

Vệ Trăn đáp lại một nụ cười, làm một động tác mời.

 

Hai người đi đến một phòng trà bên cạnh để nói chuyện. Kỳ Yến khóa cửa điện lại, Vệ Trăn quỳ gối trước bàn trà, vừa đưa tay nhấc ấm trà lên, liền cảm thấy một vòng tay đàn ông ôm lấy lưng mình.

 

Hơi thở của người đó vương vấn bên hõm cổ nàng, hai tay đặt lên eo nàng. Gáy Vệ Trăn dần cứng lại.

 

Hắn đưa tay từ từ xé mặt nạ trên mặt ra, ghé vào tai nàng khẽ nói: "Đêm qua ta siết eo nàng hơi mạnh, có đau không, cảm thấy khá hơn chưa?"

 

Cổ Vệ Trăn tê dại, quay đầu nhìn hắn. Người đàn ông mày kiếm sắc bén, đội mũ miện, mặc áo bào hoa lệ, trời sinh một vẻ phong lưu, lãng tử, đủ khiến đa số phụ nữ trên đời phải đỏ mặt vì khuôn mặt này.

 

Nàng đưa tay đưa chén trà đến môi hắn cho hắn uống nước, dịu dàng nói: "Chàng cũng thật là to gan, đây là Ngụy quốc, phụ vương ta còn ở đây, chàng dám ôm ta như vậy trong tẩm cung của ông ấy, không sợ bị ông ấy bắt gặp sao?"

 

Kỳ Yến nghiêng người, đặt đầu lên vai nàng, hai tay ôm chặt nàng. Hai cơ thể trẻ trung cảm nhận được nhau qua lớp y phục, trái tim cũng như chìm trong một sự ấm áp dịu dàng.