"Không cần, A Trăn." Ngụy Vương đưa tay ôm lấy nàng: "Con không cần xin lỗi Phụ Vương. Hắn là người con quen biết bên ngoài, đã hứa hẹn trọn đời, con ưng ý hắn, Phụ Vương thực ra không có tư cách can thiệp."
Vệ Trăn nghe vậy sững sờ, ngẩng đầu lên trong vòng tay Ngụy Vương.
"Phụ Vương chỉ lo lắng cho con, sợ người đàn ông này đối xử với con không đủ tốt, sợ hắn có ý đồ khác."
"Không đâu, Phụ Vương." Vệ Trăn nắm c.h.ặ.t t.a.y ông: "Chàng đối xử với con rất tốt, nhân phẩm đáng tin cậy, Phụ Vương có biết, con gái từng bị bệnh mắt, ban đêm không thể nhìn thấy gì không?"
Ngụy Vương sắc mặt chợt biến đổi, Vệ Trăn nói: "Chính chàng đã vất vả ngược xuôi, giúp con tìm người chữa khỏi, một câu nói bâng quơ của nữ nhi, chàng đều ghi nhớ trong lòng, chàng đã hộ tống con đi hòa thân, nhiều lần xả thân bảo vệ con, cùng con trải qua sinh tử, luôn đối xử với con bằng tấm chân tình."
Nàng kể cho Ngụy Vương nghe những trải nghiệm của mình và Kỳ Yến trên đường đi.
Ngụy Vương hỏi: "Hắn thật sự đối xử với con tốt như vậy sao?"
Vệ Trăn gật đầu: "Luôn luôn như vậy, chưa từng thay đổi."
Ngụy Vương cúi đầu, thở dài một tiếng: "Con lưu lạc bên ngoài nhiều năm, thời gian ở bên hắn e rằng còn nhiều hơn thời gian ở bên Phụ Vương, Phụ Vương thực ra rất sợ, sẽ nảy sinh hiềm khích với con về chuyện này. Nhưng Ương Ương, hắn đối xử tốt với con là một chuyện, nhưng hắn có năng lực hay không lại là một chuyện khác. Vạn nhất Kỳ Yến thất bại trong trận này, con phải làm sao?"
"Vậy nên Phụ Vương cần đợi tình hình của hắn rõ ràng hơn nữa, rồi mới đồng ý gả con cho hắn. Hắn nói sẽ chứng minh cho quả nhân thấy, quả nhân nể tình con, cũng bằng lòng tin hắn một lần, Ương Ương sẽ không cảm thấy Phụ Vương làm khó hai con chứ?"
Vệ Trăn lắc đầu, ôm chặt lấy Ngụy Vương.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Ngụy Vương nhìn thấy những giọt lệ thấm ướt dưới khóe mắt nhắm nghiền của Vệ Trăn, nâng tay áo lên, lau nước mắt cho nàng: "Sao lại khóc?"
Vệ Trăn nói: "Phụ Vương ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, người là phụ thân của con, không phải người ngoài, con gái sẽ không nảy sinh hiềm khích với người."
Ngụy Vương không hề có ý định can thiệp vào hôn sự của nàng, nhưng ngược lại lại lo lắng mình can thiệp quá nhiều, Vệ Trăn dựa vào lòng ông, lắng nghe tiếng tim đập của Ngụy Vương, cảm nhận được tình yêu nồng nàn.
"Chỉ là A Trăn, mọi chuyện con cũng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất."
Vệ Trăn khẽ nói: "Con sẽ, Phụ Vương."
Xe ngựa dừng trước Vương điện, cung nhân tiến lên che ô cho hai người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngụy Vương nhìn bầu trời đêm: "Ương Ương, phụ thân vẫn không yên tâm, đêm nay con hãy kể rõ cho phụ thân nghe chuyện của con và Kỳ Yến được không?"
Vệ Trăn không chút do dự gật đầu, sai người về truyền lời cho Kỳ Yến, nói rằng đêm nay nàng không về.
Hai cha con vào Vương điện, Vệ Trăn kể cho Ngụy Vương nghe từ đầu đến cuối chuyện nàng và Kỳ Yến quen biết, rồi đến khi hứa hẹn trọn đời.
Đêm đó cha con trò chuyện rất khuya, Vệ Trăn đến canh ba mới nghỉ ngơi, sáng hôm sau, Vệ Trăn thức dậy trang điểm, đến thỉnh an Ngụy Vương, vừa mới đến cửa, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc từ trong điện vọng ra.
"Quân Hầu định khi nào thì về doanh trại?"
"Bẩm Đại vương, đợi qua đêm nay, sáng mai sẽ rời đi." Người nói là Kỳ Yến.
Vệ Trăn đẩy cửa bước vào, hai người trong điện đều nhìn về phía nàng.
"Ương Ương đến rồi sao?" Ngụy Vương cười nói.
Vệ Trăn tiến lên thỉnh an Ngụy Vương, ánh mắt lướt qua bàn cờ trước mặt hai người. Trên bàn cờ, quân đen và quân trắng đang giao tranh, quân trắng đang chiếm ưu thế.
"Phụ Vương đang chơi cờ sao?"
Ngụy Vương nhặt một quân đen, ừ một tiếng: "Hắn đã nói muốn cưới con, vậy thì quả nhân đương nhiên phải thử thách năng lực của hắn, hạng người tầm thường sao có thể xứng với nữ nhi của ta, đúng không?"
Ngụy Vương đặt quân đen xuống bàn cờ, phát ra tiếng kêu giòn tan, ngẩng đầu lên: "Đến lượt ngươi."
Vệ Trăn quan sát cục diện trên bàn cờ, ván cờ này cuối cùng Ngụy Vương đã thắng.
Kỳ Yến đặt quân cờ xuống, cười nói: "Đại vương kỳ nghệ tinh xảo, tại hạ tự thẹn không bằng."
Ngụy Vương vẫn còn đang suy ngẫm ván cờ, nhấp một ngụm trà: "Quân Hầu nhường cờ mà không để lại dấu vết, cũng thực sự là bản lĩnh."
Vệ Trăn liếc nhìn Kỳ Yến một cái, lòng nàng thắt lại vì hán, lo lắng Ngụy Vương sẽ không vui vì điều này. Ngụy Vương không nói gì thêm, đứng dậy đi đến bàn sách, lấy bản đồ ra hỏi ý kiến hắn về cục diện thiên hạ, Kỳ Yến đối đáp trôi chảy.
Suốt cả ngày, Ngụy Vương đều để Kỳ Yến ở bên cạnh, buổi chiều thì gọi Kỳ Yến cùng vẽ tranh, sau đó lại lệnh cung nhân dựng bia b.ắ.n trong sân, bảo Kỳ Yến giương cung b.ắ.n tên cho ông xem.