Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 317



 

Sau khi hoàn thành đợt khảo nghiệm này, Vệ Trăn hỏi Ngụy Vương: "Phụ Vương có hài lòng với Kỳ Yến không?"

 

Ngụy Vương chỉ nói: "Tạm được. Chỉ có kỹ thuật vẽ tranh là hơi kém."

 

Vệ Trăn cười nói: "Chàng ấy dẫn binh tác chiến, là võ tướng mà, trong chuyện này đương nhiên kém chút tài năng."

 

Ngụy Vương nhìn nàng: "Ương Ương vẫn nói giúp hắn. Dù là võ tướng, nhưng con sau này ở bên hắn, chẳng lẽ lại phải bàn luận chuyện quân sự, không thể bình phẩm trà hoạ, gảy đàn sao?"

 

Vệ Trăn gật đầu cười nói: "Đợi chiến sự kết thúc, con nhất định sẽ bắt chàng ấy học hết mọi thứ."

 

Nàng mài mực cho Ngụy Vương: "Vậy hôm nay cuộc khảo nghiệm đã kết thúc chưa? Đã tối rồi, nữ nhi có thể đi gặp Kỳ Yến không?"

 

Ngụy Vương biết rõ ngày mai Kỳ Yến sẽ rời đi, con gái chắc chắn rất nóng lòng, liền nói: "Đi đi."

 

Vệ Trăn vén váy áo chạy nhanh ra ngoài, suýt vấp ngã qua ngưỡng cửa, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra đỡ lấy nàng, chính là Kỳ Yến đang chờ ngoài cửa. Hắn nhìn nàng, ra hiệu cho họ đi riêng.

 

Vừa về đến tẩm cung, Vệ Trăn nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay người nhào vào lòng Kỳ Yến: "Ta không muốn chàng đi."

 

Nàng đưa tay kéo mặt nạ trên mặt hắn xuống, chiếc mặt nạ từ từ tách khỏi gò má, để lộ khuôn mặt thật của người đàn ông.

 

Vệ Trăn nói: "Lần trước chúng ta chia tay ở Cừu Do, nói là sẽ sớm gặp lại, vậy mà đã ba tháng rồi, lần sau thì sao?"

 

Kỳ Yến đưa tay vuốt nhẹ giữa trán nàng, đôi mắt dịu dàng: "Sẽ không lâu đến thế đâu. Ta từ nam ra bắc công thành, ngày càng gần nàng, sau này muốn gặp nàng cũng càng dễ dàng, không cần phải đi lại lâu như vậy. Ta nghĩ sau khi đ.á.n.h xong một trận lớn, ta sẽ đến gặp nàng, được không?"

 

Bàn tay hắn đặt sau eo nàng khẽ nâng lên, liền bế nàng đặt lên bàn.

 

Hai người kề cổ thì thầm, lời nói tràn đầy sự lưu luyến không rời.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

Gió từ cửa sổ mở hé thổi vào, làm rèm trúc lay động. Trong điện, bóng dáng đôi nam nữ ôm hôn nhau in trên tường, môi lúc tách ra, lúc lại hôn sâu vào nhau. Trên bàn, bình hoa mai cắm một bông mẫu đơn rực rỡ cũng khẽ lay theo gió.

 

Tay Vệ Trăn mò đến thắt lưng Kỳ Yến, hắn không đẩy ra mà hôn nàng sâu hơn.

 

Gió từ từ thổi đến, tà váy của thiếu nữ bị vén hết lên ngang eo, từng lớp gợn sóng theo gió nổi lên.

 

Đầu ngón tay hai người đan vào nhau, dần dần, Vệ Trăn bám vào vai hắn, hắn đưa tay luồn vào tóc mai nàng, nhẹ nhàng rút chiếc trâm cài hoa xuống, suối tóc xanh buông xõa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vệ Trăn c.ắ.n môi, trong đôi mắt long lanh như có vạn dặm sóng thu, chập chờn theo mỗi cử động của hắn. Nàng c.ắ.n chặt môi đỏ, xuân tình âm thầm trỗi dậy.

 

"Kỳ Yến, thực ra có một chuyện ta vẫn chưa nói với chàng." Nàng ghé vào tai hắn nói.

 

Yết hầu Kỳ Yến khẽ nuốt: "Chuyện gì?"

 

"Trên đường về Ngụy quốc, ta đã gặp Cơ Uyên, bị hắn đưa về Tấn cung."

 

Hắn ngừng động tác, Vệ Trăn hít một hơi lạnh, từ từ nói: "Hắn ép ta phải lấy hắn."

 

"Hắn có làm hại nàng không?" Kỳ Yến chống cánh tay bên cạnh nàng, cố gắng kiềm chế những gân xanh đang nổi lên vì huyết mạch sôi trào.

 

"Không, nếu hắn làm hại ta, ta cũng không thể bình an trở về được. Lúc đó vì tình thế cấp bách, ta đã đạt được một thỏa thuận với hắn."

 

"Thỏa thuận gì?"

 

"Ta nói ta sẽ lấy hắn, đồng ý giúp hắn can thiệp vào chính sự Ngụy quốc, chỉ cần hắn đồng ý tạm thời cho ta trở về."

 

Thấy lời này vừa nói ra, ánh mắt Kỳ Yến lập tức trở nên thâm trầm.

 

Bàn tay hắn đặt trên bàn âm thầm dùng sức, Vệ Trăn khẽ nhíu mày, má ửng hồng, vài sợi tóc lòa xòa dính mồ hôi: "Chẳng qua chỉ là kế hoãn binh thôi, ta không thể thật sự gả cho hắn."

 

Kỳ Yến c.ắ.n vành tai nàng: "Ta biết."

 

Gió đập vào rèm trúc, từng hồi, lúc mạnh lúc nhẹ, âm thanh vang vọng trong đại điện.

 

Mái tóc xanh của thiếu nữ buông xõa phía sau cũng lay động, lộ ra tấm lưng trắng như tuyết. Nàng một tay chống ra sau bàn, một tay ôm cổ Kỳ Yến, giọng nói có chút khó khăn: "Hắn còn nói, sẽ dùng giang sơn Tấn quốc để hỏi cưới ta."

 

Kỳ Yến hai tay đặt lên đầu gối nàng, đôi mắt đen láy lóe lên ánh sáng u ám: "Nếu hắn dùng Tấn quốc hỏi cưới nàng, ta tự nhiên cũng có thể. Chỉ có điều hắn cưới nàng là muốn thôn tính đất đai Ngụy quốc, còn ta hỏi cưới nàng là đặt giang sơn Tấn quốc trước mặt nàng."

 

Hắn đặt Vệ Trăn nằm xuống bàn, tóc xanh tản mát bên vai tuyết, váy áo như nụ hoa tôn lên thân hình trắng ngần như ngọc.

 

Kiều nữ như vậy, đôi mắt đỏ hoe, vẻ yếu đuối đáng thương, đại khái là hình dáng mà đàn ông trên đời đều không thể từ chối, chỉ muốn ôm nàng vào lòng mà yêu thương.

 

Kỳ Yến nhìn xuống nàng, trong cơ thể dâng lên một cảm giác mất kiểm soát.