Lương Thiền kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, mãi một lúc sau mới hoàn hồn: "Thì ra là Tướng quân, thảo nào hôm nay Công chúa lại bắt trói hắn trong thành…"
Nàng cũng không nói thêm gì nữa, biết ý cáo lui, để lại không gian trong trướng cho hai người.
Vệ Trăn cúi đầu tiếp tục chọn trang sức sẽ đeo ngày mai, liền nghe thấy tiếng bước chân người phía sau lại gần.
Kỳ Yến nói: "Hội minh ngày mai, ta đi cùng nàng nhé?"
Vệ Trăn im lặng không nói, hắn đỡ lấy cây trâm cài tóc trong tay nàng, chậm rãi cài vào búi tóc cho nàng, hỏi: "Ngày mai trên bàn đàm phán, nàng định nói gì với Cơ Uyên?"
Vệ Trăn lúc này mới ngẩng đầu: "Vốn dĩ lần này ta đến đây, là muốn hỏi Cơ Uyên về những chuyện trước khi chàng rơi xuống Hoàng Hà. Chàng đã không c.h.ế.t, ta tự nhiên không thể thật sự kết minh với hắn. Ngày mai cứ đối phó qua loa, rồi thuận lợi trở về Ngụy quốc là được."
Mày mắt Kỳ Yến hơi cong, cười như vầng trăng khuyết.
Về điểm này, hai người họ gần như tâm đầu ý hợp.
Những gì Kỳ Yến nghĩ cũng là để Ngụy quốc đồng ý liên minh với Cơ Uyên trước, khiến Cơ Uyên buông lỏng cảnh giác, nhưng Ngụy quốc đồng ý liên minh là một chuyện, còn thực hiện lại là một chuyện khác.
Trong trận Vũ Toại, Kỳ Yến không tổn thất quá nhiều binh mã, và đã lệnh cho thuộc hạ tung tin đồn rằng quân đội nổi loạn, lòng quân hoang mang, mục đích là để mê hoặc bên ngoài, khiến kẻ địch lơ là cảnh giác.
Đã diễn kịch, vậy thì phải diễn cho trọn vẹn.
Hai người nhỏ giọng bàn bạc, rất nhanh đạt được sự đồng thuận.
Kỳ Yến nói: "Ngày mai ta sẽ đi cùng nàng."
Vệ Trăn cau mày: "Nhưng ta có thể nhận ra chàng, nếu ngày mai Cơ Uyên và Cảnh Hằng cũng nhận ra chàng, thì sao?"
Kỳ Yến cười nói: "Nàng ngủ cùng ta mấy lần rồi còn suýt nữa không nhận ra ta, bọn họ sao có thể nghĩ ta sẽ xuất hiện ở đây? Ngày mai ta sẽ hóa trang, thay đổi giọng nói, làm một thị vệ bình thường bảo vệ bên ngoài, sẽ không gây chú ý. Nếu nàng thật sự không muốn ta đi cùng, vậy thì thôi."
Kỳ Yến nâng tay nàng đặt lên mặt nạ của mình, nhẹ nhàng kéo một cái, lớp mặt nạ mỏng như cánh ve dính chặt vào má bong ra một nửa, lộ ra khuôn mặt tuấn tú vốn có của hắn, đang nhìn nàng không chớp mắt: "Nàng muốn không?"
Vệ Trăn bị ánh mắt của hắn nhìn đến ngón tay hơi co lại, trong lòng tự nhiên là muốn, nếu có hắn đi cùng bên cạnh, trong lòng không biết sẽ yên tâm biết bao nhiêu.
Kỳ Yến khẽ cười: "Công chúa vẫn còn giận ta sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vệ Trăn rút tay ra khỏi tay hắn, lập tức quay mặt đi. Kỳ Yến nói: "Vẫn còn giận sao? Đây là muốn đuổi thuộc hạ đi sao? Vậy thuộc hạ đi đây, tối nay ngủ ở đâu?"
Vệ Trăn nói: "Chàng tự tìm chỗ mà ngủ đi."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Kỳ Yến nói: "Nhưng ngoài trời đang mưa, A Trăn nàng không nghe thấy sao?"
Vừa nãy khi họ xuống xe ngựa trời đã bắt đầu lất phất mưa, lúc đầu mưa không lớn lắm, nhưng rơi trên nóc lều vẫn vang lên những tiếng lách tách.
Vệ Trăn quay đầu nói: "Sao mỗi lần ta muốn đuổi chàng đi, đều gặp mưa vậy?"
Kỳ Yến cau mày, dường như cũng rất khổ sở, lười biếng cười hỏi: "Đúng vậy, phải làm sao đây? Xem ra trời cao cũng muốn ta ở lại với nàng, nhưng duy chỉ có phu nhân dường như lòng dạ sắt đá, lại muốn đuổi ta đi."
Hắn từ từ lại gần, đôi mắt sáng như sao phản chiếu khuôn mặt Vệ Trăn, hơi thở phả ra từ đôi môi rơi trên má Vệ Trăn, như thể nàng không mở miệng thì hắn sẽ cứ nhìn nàng bằng ánh mắt nồng nhiệt như vậy.
Kỳ Yến đến gần hỏi: "Thật sự muốn ta đi sao?"
Vệ Trăn mím môi không nói. Có cơn gió lạnh thổi qua, mái tóc lòa xòa của nàng bay phấp phới.
Kỳ Yến đứng thẳng dậy nhìn về phía sau nàng, Vệ Trăn theo ánh mắt hắn nhìn lại, là một góc lều bị thủng, mưa lạnh không ngừng bay vào từ bên ngoài.
Kỳ Yến nói: "Ta ra ngoài xem thử."
Hắn đeo lại mặt nạ, vừa đi đến cửa, đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
Lương Thiền hỏi: "Không biết đại nhân đến có việc gì, Công chúa nhà ta đang nghỉ ngơi bên trong…"
"Đại vương biết Công chúa mệt mỏi, đặc biệt phái thần đến dâng tặng Công chúa một ít trân bảo, để bày tỏ lòng xin lỗi vì đã tiếp đãi không chu đáo, hôm nay sẽ không làm phiền Công chúa nghỉ ngơi, Đại Vương và Công chúa sẽ trò chuyện vào ngày mai. Cô nương hãy đưa những bảo vật này vào cho Công chúa."
Đợi người đó đi xa, Kỳ Yến bước ra ngoài, Lương Thiền trong tay ôm trân bảo, hỏi Kỳ Yến: "Những bảo vật này…"
Kỳ Yến liếc nhanh qua: "Ngươi cứ giữ lấy là được, không cần đưa cho Công chúa của các người đâu."
Lương Thiền ngẩn ra, rất nhanh hiểu ý Kỳ Yến, nói: "Vâng."
Kỳ Yến bước ra ngoài, đè chặt góc lều bị gió thổi tung lên, một lúc sau quay lại đã ướt sũng vì mưa.