Xuân Sơn Tự Mộng

Chương 329



 

"Lều đã giúp nàng đè chặt rồi, sẽ không có gió lùa vào nữa đâu." Kỳ Yến vỗ vỗ nước mưa trên người.

 

Vệ Trăn nhìn những giọt mưa không ngừng rơi xuống từ người hắn, đi đến bên giá treo quần áo lấy một chiếc khăn lớn, Kỳ Yến ngẩn ra, Vệ Trăn bảo hắn cúi đầu, sau đó giơ tay lau cho hắn, Kỳ Yến nắm lấy cổ tay nàng: "Không phải bảo ta đi sao, sao còn xót ta, lau đầu cho ta?"

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Vệ Trăn mặt không đổi sắc, tiếp tục lau những giọt mưa trên đầu hắn: "Không xót chàng."

 

Kỳ Yến cúi đầu, một giọt mưa từ mái tóc rơi xuống, vừa vặn rơi trúng má Vệ Trăn, nàng chớp mắt, nhìn người trước mặt, đôi mắt đen láy của thiếu niên ướt sũng, khiến Vệ Trăn không hiểu sao lại nghĩ đến chú ch.ó nhỏ bị mưa làm ướt.

 

Hắn lại gần, hỏi: "Thật sự không xót ta sao?"

 

Vệ Trăn nhìn vào mắt hắn, vốn muốn phủ nhận, nhưng lời nói ra lại biến thành: "Giả đấy."

 

Khóe môi hắn cong lên, tay hơi dùng sức, Vệ Trăn liền bị giữ chặt vai, rơi vào vòng ôm nóng bỏng của hắn.

 

Chiếc khăn lớn trên tay Vệ Trăn rơi xuống chân, nàng dứt khoát cũng vươn tay ôm lấy hắn, ngẩng đầu nói: "Ta xót chàng là xót chàng, nhưng chưa tha thứ cho chàng."

 

Kỳ Yến cười hỏi: "Vậy ai đang ôm ta đây? Đây chẳng phải là tha thứ cho ta rồi sao?"

 

Vệ Trăn không chịu nhượng bộ: "Là Ngụy Công chúa ôm chàng, không liên quan gì đến Vệ Trăn cả."

 

Kỳ Yến chưa từng thấy người nào cứng đầu như vậy: "Ngụy Công chúa không phải là Vệ Trăn sao, đúng không?"

 

Vệ Trăn không trả lời, tựa đầu vào n.g.ự.c hắn, mấy ngày trước nàng đều sống trong nỗi sợ hãi mất đi hắn, giờ đây có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của hắn lần nữa, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

 

Hai người ôm nhau một lúc lâu, Vệ Trăn mới buông hắn ra: "Người chàng toàn là nước mưa, mau thay quần áo đi, kẻo cảm lạnh."

 

Chuyến đi xóc nảy này Vệ Trăn quả thực đã rất mệt mỏi, sau khi tắm xong liền sớm lên giường nghỉ ngơi, không lâu sau cảm thấy chăn đệm phía sau lún xuống, Kỳ Yến lên giường ôm lấy nàng. Trước đây mỗi lần hai người gặp nhau, đều làm những chuyện phu thê, Vệ Trăn đợi rất lâu, người phía sau vẫn không động tĩnh, chỉ cảm thấy đôi tay đặt trên eo nàng từ từ siết chặt hơn.

 

"Ngủ sớm đi." Hắn cọ cọ tóc vào hõm cổ nàng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lòng Vệ Trăn cũng lắng lại, nghe tiếng mưa rơi ngoài lều, nàng quay người ôm chặt lấy hắn, cảm nhận hơi ấm từ hắn mà an tâm chìm vào giấc ngủ.

 

Tháng Mười trời thu cao vợi, khí hậu trong lành. Sau một đêm mưa phùn, lá cỏ đọng đầy sương mai.

 

Vệ Trăn bước ra khỏi lều, những ngọn cỏ trên sườn dốc cổ rung rinh theo gió, làn gió nhẹ lướt qua người, vạt váy nàng cũng gợn sóng như mặt nước.

 

Một binh sĩ dẫn đường cho nàng: "Công chúa Điện hạ, Sở Thái tử và Tề vương đã đến, đang ở trong lều phía trước, Tấn vương sẽ đến sau."

 

Vệ Trăn quay đầu nhìn người bên cạnh. Kỳ Yến tay đặt trên chuôi kiếm, thân hình trong bộ trang phục màu đen tuyền gọn gàng, mạnh mẽ, tôn lên vòng eo thon gọn, bên hông đeo một thanh chuỷ thủ, trông như một hộ vệ đắc lực. Còn khuôn mặt đeo mặt nạ da người kia, vốn dĩ chỉ có thể dùng từ thanh tú để miêu tả, nhưng vì phong thái của chính hắn, lại toát lên vẻ anh khí khác biệt.

 

Kỳ Yến nhìn nàng: "Điện hạ, mời."

 

Vệ Trăn cùng thị vệ đi về phía trước, những người xung quanh vội vàng mở đường, cúi người chào nàng.

 

Vệ Trăn vừa bước vào, cuộc trò chuyện trong lều bỗng chốc im bặt, vô số ánh mắt từ bốn phía đổ dồn về phía nàng.

 

Nàng đã gột rửa hết bụi bẩn sau những ngày dài bôn ba, thay vào bộ lễ phục theo quy cách của Công chúa. Tóc búi cao, cài trâm ngọc quý giá và phượng cài đầu lộng lẫy, vạt váy thêu chim loan lấp lánh dưới ánh nắng, những sợi kim tuyến lấp lánh ánh vàng, vô cùng tráng lệ.

 

Hôm qua mọi người nhìn từ xa, chỉ thấy nàng trong bộ váy trắng tinh khôi, thanh nhã thoát tục như tiên nữ. Nay nhìn gần, vẻ đẹp lộng lẫy này thật sự quá đỗi kinh diễm, rực rỡ, như thể tất cả ánh sáng trong căn lều đều đổ dồn về phía nàng.

 

Tuy nhiên, rất lâu sau đó, không một ai tiến lên hỏi thăm Nguỵ Công chúa. Căn lều nhất thời chìm vào tĩnh lặng, lộ rõ vẻ ngượng nghịu.

 

Vệ Trăn thản nhiên bước vào, rồi ngồi xuống trước bàn của mình.

 

Sau chiếc bàn đối diện là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, chắc hẳn là Tề vương Khương Kỷ. Còn trong lều còn có một người khác mặc gấm vóc lụa là, chính là Sở Thái tử, Cảnh Hằng.

 

Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, Cảnh Hằng đã thay đổi rất nhiều, không còn vẻ ôn hòa nhã nhặn, chỉ còn lại sự u uất và âm trầm.

 

Đặc biệt, trên sống mũi hắn có một vết sẹo, càng khiến hắn trông thêm u ám.